Tuy rằng thứ ướt rượt kia chọc rất nhẹ, nhưng bị chạm vào mặt như vậy vẫn ngứa không tả, thế là Nhụy Bạch Y tỉnh dậy vì bị chọc.
Lúc tỉnh dậy, trước mắt nàng là một cái mặt bự trông giống con chó vàng to trong mơ như đúc.
Thấy nàng dậy, cái mặt bự cử động miệng, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Hề hề nàng dâu, nàng tỉnh rồi à?”
Cây bút lông đang nắm trong tay lại run lên.
Chàng vội vàng chuyển cây bút lông trong tay về đằng sau, nhìn nàng với vẻ mặt vô tội.
Nhìn nhau với chàng vài giây, Nhụy Bạch Y giơ tay chạm lên mặt một cái, ngón tay dính đầy mực đen làm đôi mày đẹp của nàng nhăn lại, “Chàng làm gì thế?”
Mã Đại Nhuận khẽ run mí mắt, không nói lời nào.
Nhụy Bạch Y ôm chăn ngồi dậy, hồ nghi nhìn Mã Đại Nhuận chằm chằm một lát. Nàng trèo xuống khỏi giường, đi đến trước kệ trang điểm nhỏ mà Mã Đại Nhuận đặt làm cho nàng.
Tấm gương hoa phản chiếu một khuôn mặt nhỏ lấm tấm nốt rỗ.
Nhụy Bạch Y: “……”
Mã Đại Nhuận lập tức quăng chiếc bút lông trong tay, nhào qua ôm eo Nhụy Bạch Y, “Nàng dâu ơi tôi sai rồi!”
Khóe miệng Nhụy Bạch Y giần giật, nàng chẳng hiểu mô tê gì. Nàng khó hiểu nhìn người đàn ông nhào tới ôm nàng, “Tại sao chàng lại vẽ em thành thế này?”
Mã Đại Nhuận là một đứa bé thành thật, chàng nói: “Như vậy an toàn hơn chút.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Trong gương, thiếu nữ mặt rỗ chưa trang điểm phấn son, mái tóc dài xõa trên vai. Bởi vì vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-song-lai-deu-yeu-nang-tu-cai-nhin-dau-tien/1455072/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.