Trong đầu ta ông lên một tiếng nổ tung.
Ta là người có sắc tâm không có gan háo sắc, hôm qua sau khi lén lén lút lút phát hiện được mình thích quản lý, việc duy nhất có thể làm chính là thừa dịp quản lý mê man ngủ mà hôn trộm sau gáy mấy cái. Ta nghĩ chỗ kia ở trên người rất ít có khả năng bị y thấy được, cho dù soi gương cũng không nhìn thấy. Cho nên ta mới dám to gan như vậy, hôn một cái còn chưa đủ, mà là hôn đi hôn tới, hôn rồi hôn nữa. Ta thật không ngờ được bác sĩ to mồm như vậy, bạn nói xem hắn có thấy đi chăng nữa, có cần phải ồn ào nhặng xị lên thế không – ai cũng từng thấy qua vết dị ứng màu đỏ tím hình thoi mà!
Ta cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trên thực tế chân đã mềm nhũn. Ta tận lực khiến chân mình không run, tiếng nói không run: “Quản lý ngài thật là rất vui tính lại hài hước, cái kia rõ ràng là do muỗi đốt…”
“Mã Đại Dũng!” Quản lý ném cái gương thứ hai ở trong tay về phía tay, ta giật mình, lại một lần nữa thoát khỏi vòng nguy hiểm: “Anh biết bốn chữ ‘giấu đầu hở đuôi’ viết thế nào không?! Dù gì tôi cũng đã từng quen bạn trai, vết hôn lẫn lộn này tôi đã từng thấy vô số lần. Trong phòng này chỉ có tôi và anh, hơn nữa tối qua anh còn ngủ ở trên giường tôi, những vết hôn này không phải do anh làm, còn có thể là ai làm chứ?” Y tức giận đến lồng ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-lai-deu-thay-thu-truong-cham-chu-nhin-ta/425422/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.