Không đợi ta suy nghĩ nhiều, gần như Lâm Bình Nước chân trước vừa mới đi, Maria và A Liên đã chân sau tới. Các nàng bị chấn kinh rất nặng, nghỉ ngơi mấy ngày mới đi làm lại, hôm nay là đặc biệt mang quà sang đây thăm chúng ta, dĩ nhiên nhân tiện mang một vài hợp đồng cần đích thân quản lý đọc qua tới tìm y để trao đổi.
Ta hiển nhiên không muốn đến lúc này rồi mà quản lý vẫn làm lụng vất vả, mở miệng ngăn cản: “Ối chà, các cô đừng lấy những thứ chướng mắt này ra, quản lý vẫn còn phát…” Chữ ‘sốt’ còn chưa ra khỏi miệng, quản lý đã hung hăng trừng ta một cái, ta chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện nuốt sự lo lắng xuống.
Quản lý làm việc đúng là liều mạng, chúng ta đều rất rõ ràng điểm này, nếu như không có sự cố gắng nỗ lực của chính bản thân y, cho dù phó tổng có mở cửa sau cho y thế nào đi nữa, y cũng không thể trở thành một quản lý có thể trấn áp mọi người.
Ta chân chó dời cái gối ra sau lưng quản lý, lại nhấc chăn mền trên người y dịch lên, bảo đảm y sẽ không bị gió.
Bởi vì phát sốt nhẹ, cổ họng y có chút khàn khàn, hai gò má hơi đỏ, môi hơi khô, nhìn mà ta đau lòng không ngớt. Ta đang muốn rót nước cho y, khuyên y chú ý thân thể, chợt nhớ tới những lời không minh bạch mà Lâm Bình Nước mới nói vừa rồi, liền thấy cực kỳ xấu hổ, động tác trong nháy mắt cứng ngắc lại.
Từ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-lai-deu-thay-thu-truong-cham-chu-nhin-ta/425417/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.