Từ sau lần kia, quản lý thật sự chỉ coi ta như một cấp dưới bình thường. Trong lúc làm việc y không hề chăm chú nhìn sau lưng ta nữa, khi phân công nhiệm vụ cũng không giải thích tỉ mỉ, giống như trong một đêm ta từ lòng bàn tay y rớt xuống dưới chân y, trở thành người tầm thường chỉ có thể “ngưỡng mộ nhìn lên” một người không tầm thường như y.
Không chỉ một lần ta chứng kiến phó tổng không biết chui ra từ xó nào tiếp cận quản lý đến phát ngấy, thậm chí có lần rõ ràng hắn biết ta đang nhìn trộm còn muốn thân mật với quản lý. Ta không biết rốt cuộc tại sao phó tổng muốn làm những chuyện này trước mặt ta, ta càng không biết loại cảm giác khó chịu này sinh ra từ đâu.
Ta chẳng qua là cảm thấy toàn thân đều khó chịu, vừa nghĩ tới quản lý bị phú nhị đại mặt mày bóng loáng miệng lưỡi trơn tru nói năng ngọt xớt kia ôm vào lòng, ta liền có một loại kích động muốn đánh phó tổng một trận… Quên đi, lúc nào đó sẽ trùm bao tải hắn lại…
Gần đây hiệu suất công tác của ta cực kỳ kém, không có sự soi mói của quản lý, ta hoàn toàn không có tinh thần. Ta thất hồn lạc phách đi ra khỏi cổng công ty, chỉ muốn nhanh nhanh trở lại cái ổ bé tí của ta ngủ một giấc thật ngon, không nghĩ đến quản lý đi đâu, làm chuyện gì với phó tổng nữa.
Ai ngờ ý nguyện nho nhỏ này của ta cũng không thực hiện được, ta chỉ vừa mới bước ra khỏi cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-lai-deu-thay-thu-truong-cham-chu-nhin-ta/425412/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.