Ta biết phó tổng chúng ta không phải là người bình thường, lại không ngờ rằng hắn “bất bình thường” như thế… Có lẽ thẳng thắn mà nói, không biết xấu hổ.
Ta vốn tưởng rằng quản lý đã nói với hắn đủ rõ ràng, nhưng không nghĩ thứ hàng mặt dày mày dạn này cứ bám dính bên người quản lý, mỗi ngày có một tiểu đệ ở tiệm bán hoa sẽ giao tới phòng làm việc chúng ta một bó hoa tươi. Tiểu đệ đưa hoa lần đầu tiên đem bó hoa to giống như cái lồng hấp vào, bên trên còn xịt mùi nước hoa của hoa hồng đỏ lan toả khắp phòng làm việc, toàn bộ mọi người trong phòng (bao gồm ta) đều tưởng mỹ nữ nhân viên nào trong công ty trói buộc được con rể vàng nhà ai, cư nhiên vung tay một trận hào phóng như thế.
Kết quả khi tiểu đệ đưa hoa ở trước mặt bao người ngăn ta lại hỏi: “Xin hỏi vị nào là Dương Thực Vân?”, cả người ta đều ngổn ngang trong gió.
Cơ hồ là trong nháy mắt, ta liền biết bó hoa này do ai tặng… Mồm ta mở rồi đóng lại mở, nhất định có chết cũng không muốn khai phòng làm việc của quản lý chúng ta rốt cuộc là ở đâu.
Mà quản lý nghe được động tĩnh ở ngoài cửa nghiêm mặt trực tiếp đi ra khỏi phòng, cặp mắt có thể bắn ra ánh sáng đóng băng của y quét toàn bộ nhân viên một vòng, thẳng cho đến khi tất cả những người đang nhìn chòng chọc đều phải cúi đầu xuống.
Thấy không còn người dám xí xọn ở đây, lúc này quản lý mới cau mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-lai-deu-thay-thu-truong-cham-chu-nhin-ta/425410/chuong-17.html