Ta rõ ràng có thể phản bác, nhưng trong nháy mắt đó ta cư nhiên không thể ghép lại được từ ngữ gì. Quan hệ giữa ta và quản lý, hoàn toàn khác với quan hệ giữa tên bạch tuộc và quản lý – thế nhưng tên bạch tuộc vẫn cho rằng ta là bạn trai của quản lý (gã cũng không thèm nghĩ quản lý chúng ta sao lại có thể ngắm trúng ta chứ),gã thậm chí còn cho rằng ta và gã đều bởi vì phụ nữ mà vứt bỏ quản lý!
Đối với loại luận điểm này ta không tán thành 100%, thế nhưng chẳng biết vì sao, miệng ta mở ra vài lần nhưng một tiếng cũng không thốt ra được.
Đây là chuyện gì xảy ra với ta vậy?
Loại cảm giác muốn phản bác nhưng hoàn toàn không cách nào phản bác được là chuyện gì vậy, rõ ràng trong lòng hiểu rõ mình hoàn toàn không làm chuyện gì có lỗi với quản lý, thế nhưng vì sao lại mơ hồ có loại cảm giác áy náy này chứ.
Ta ngơ ngơ ngác ngác đi tới công ty, khi băng qua đường quên nhìn đèn, mơ mơ màng màng chuẩn bị băng qua dòng xe tấp nập. Nhưng vừa mới bước ra một bước đã bị một người kéo về, cũng trong lúc đó một chiếc taxi gầm rú lướt qua ngay chỗ ta vừa mới đứng, ta bị doạ sợ đến tỉnh táo lại, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Ta xiêng xiêng vẹo vẹo đứng lên, nhặt cặp công văn lên khẩn trương phủi sạch sẽ, lúc này mới có thời gian cảm ơn người đã cứu cái mạng nhỏ này của ta. Ai ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-lai-deu-thay-thu-truong-cham-chu-nhin-ta/273716/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.