Sau khi đi ra khỏi cửa sau Lâm Nhuyễn và Từ Hạo đi vào khu rừng ở phía sau ngọn núi, nghe nói khu rừng này bị sương mù bao quanh cả ngày, họ không thể ra ngoài nếu không có bản đồ, đây là lựa chọn tốt nhất để tránh những binh lính đuổi theo.
Nhưng khi Lâm Nhuyễn đi theo Từ Hạo, cậu không nhận ra có gì khó khăn khi đi trên con đường này. Những đám sương mù đó khi chạm vào cậu sẽ tự động tản ra, con đường núi gồ ghề đi lên như giẫm trên mặt đất bằng phẳng, ngay cả cành cây sắp đâm phải cũng tự động di chuyển ra xa khi nhìn thấy cậu, thuận lợi đến kỳ lạ.
Mà trái ngược với cậu Từ Hạo thường xuyên vấp phải cành cây đột nhiên xuất hiện, hoặc bị động vật lao ra húc cho ngã trái ngã phải, thậm chí trái cây dại cũng rơi xuống trúng lên người hắn ta một cách khó hiểu.
Đối với sự tương phản rõ ràng, lời giải thích duy nhất mà Lâm Nhuyễn có thể nghĩ đến là vị kia nhà cậu lại ghen tị, còn ăn dấm không ít, đó là lý do tại sao hắn lại dùng quyền hạn của mình để trừng phạt Từ Hạo.
[... Chủ nhân, ngài có thể thử biến ra củ cà rốt được không?] Miên Miên ngồi xổm trên đầu Lâm Nhuyễn, vươn bàn chân nhỏ móc chiếc vương miện nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trên người cậu, nhưng phát hiện không thể chạm vào, không khỏi cúi đầu hy vọng nhìn Lâm Nhuyễn.
Lâm Nhuyễn thương hại đưa tay ra sờ sờ Miên Miên, đứa nhỏ tội nghiệp, sợ là đói đến điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-deu-nhin-thay-tinh-dich-dang-cuoi/1079575/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.