Tác giả: Mặc Phong Thần
° ° °
Cẩu quan ngu ngốc, kiêu ngạo chỉ biết ăn chơi trác táng, quần chúng chỉ biết hát đệm ngoài miệng, đây là muốn bức chết một bà lão sao?
Lâm Nhuyễn đứng trong đám người, sắc mặt không rõ thu hết mọi chuyện vừa rồi vào đáy mắt. Mặc dù những vụ án ở thế giới này đều cũ kỹ, nhưng mỗi lần nhìn thấy chuyện xảy ra nỗi tức giận trong lòng không bao giờ nguôi ngoai được.
Có lẽ một ngày nào đó khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng trở nên bình lặng, vậy đã không còn có thể gọi là người nữa.
“Ngươi muốn đi đâu?” Lâm Nhuyễn bình tĩnh ngăn Từ Hạo đang muốn lao lên, thuận thế đẩy thanh kiếm mà đối phương đang định rút lui vào trong bao kiếm.
Hành động này khiến Từ Hạo nhìn cậu không thể tin tưởng nỗi, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, "Đương nhiên là ta muốn đi cứu Sở thị, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bà ấy bị phạt sao?"
"Ha, cứu? Ngươi lấy cái gì cứu?” Lâm Nhuyễn chế nhạo, quay người lại đối mặt với Từ Hạo. Bốc đồng, lỗ mãng, hành động mà không nhìn hậu quả, chỉ làm việc theo ý mình, chỉ cần mấy điểm này thôi, cho dù Lâm Nhuyễn cần phải ngẩng đầu nhìn đối phương, hình tượng đối phương trong mắt cậu cũng dần trở nên lùn lại, "Từ tướng quân, ta sợ ngươi đã quên thân phận của bản thân ngươi, ngươi chỉ là tướng quân mà thôi, ở đây không phải là biên cương, ngươi không có quyền can thiệp vào chuyện triều chính, chỉ sợ là ngay cả công đường ngươi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-deu-nhin-thay-tinh-dich-dang-cuoi/1079564/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.