Ngày 4 tháng 5, trời quang gió nhẹ.
Tô Thanh Gia mặc váy đen, tóc búi cao.
Carlos không biết phải làm thế nào để an ủi cô. Tối qua cô khóc suốt đêm, khóc nhiều đến mức tim anh cũng nhói theo.
Lưu Mộng Nhã. Anh từng ghét Lưu Mộng Nhã vì cô không biết điều, suốt ngày cướp mất bạn gái của anh. Bella thậm chí còn bỏ rơi anh, ép anh đi cùng con chó xấu xí kia.
Không ngờ chỉ chớp mắt một cái, nói biến là biến mất.
Sinh mệnh đôi khi còn không bằng một bông hoa có thể chịu đựng mưa gió.
Lúc này Tô Thanh Gia mới hiểu được hết cảm xúc của Văn lão tiên sinh khi viết những lời này. Cô lẳng lặng đứng trước bức ảnh đen trắng, cô gái trong ảnh vẫn hồn nhiên và dễ thương, có điều đôi mắt lại phảng phất ưu tư.
Tuổi thanh xuân của cô ấy đã vĩnh viễn dừng lại tại đây. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, sinh mệnh vui vẻ vỡ tan như bong bóng, thổi nhẹ một cái là vỡ.
Tiếng khóc của mẹ Lưu văng vẳng bên tai. Ba Lưu mím môi không nói gì, bóng lưng già nua mang đậm vẻ tang thương.
Tô Thanh Gia được Carlos ôm sang một góc.
Minh Linh và Tô Tĩnh Khang đều hốt hoảng, cô bé lớn lên cùng con gái họ không nói tiếng nào mà đã lặng lẽ ra đi.
Đám tang được tổ chức với quy mô nhỏ, người đến thăm viếng đều là bạn bè và đồng nghiệp thân thiết. Sau khi phúng viếng, thi hài Lưu Mộng Nhã sẽ được hỏa táng và đưa về nước. Cô sống ở Barcelona suốt nhiều năm, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-ghi-ban-deu-vi-em/1023847/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.