Chàng trai tóc vàng vẫn đang nước mắt lưng tròng, chỉ trời mới biết anh cần bao nhiêu dũng khí để nói ra câu kia. Trái tim đau như đã chết. Anh thật sự muốn kết thúc mọi chuyện, không muốn liên lụy đến Bella. Tình hình đang dần xấu đi, nếu họ vẫn ở bên nhau, người hâm mộ chắc chắn sẽ dùng mọi cách công kích Bella. Bạn trai bị tâm thần sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của một nghệ sĩ piano.
Anh không muốn cô phải chịu những tiếng chửi rủa không nên có.
Lúc Tô Thanh Gia mở miệng nói chuyện, cả người anh như nổi lên từ vũng bùn, được nhìn thấy ánh mặt trời và hít thở không khí thêm một lần nữa. Rõ ràng cô đang mắng anh, oán giận anh, vậy mà anh lại thấy những lời này như một bài thơ.
Những tờ báo nằm rải rác trên bàn trà, mưa rơi không ngừng, anh cảm thấy thế giới dường như đều nằm gọn trong lòng bàn tay.
Carlos dùng sức chớp mắt thật mạnh, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đôi chân lạnh, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Tô Thanh Gia cắn ngực trái của anh, nghẹn ngào khóc nấc lên, nước mắt thi nhau rơi xuống. Carlos vội vã rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, cô khóc quá nhiều nên khăn giấy nhanh chóng ướt sũng, Carlos sốt ruột đến mức mắt cũng đỏ hoe.
Thẩm Kha không nhịn được bèn lẩm bẩm: “Hazz, đúng là phụ nữ được tạo ra từ nước. Em gái Hàng Châu chắc chắn được nước Tây Hồ rót đầy nên mới có thể khóc không ngừng nghỉ như vòi nước.” Nhìn những tờ giấy sắp biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-ghi-ban-deu-vi-em/1023837/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.