Đội bóng Barcelona đã đến London vào một tuần trước. Cả đội nghỉ tại một khách sạn gần sân Fulham.
Vừa đặt chân đến Anh đã thấy sắc trời u ám và những cơn mưa nhỏ, đèn đường lác đác. Ngoài ra còn có các tòa nhà cổ còn sót lại từ thời Victoria. Khí hậu ôn đới hải dương bao phủ, sương mù quanh năm, không những ẩm ướt mà còn rất lạnh.
Carlos chợt nhận ra mình chưa từng hỏi Oleguer có quen với lối sống ở Anh, thích thời tiết ở Anh không?
Barcelona luôn đắm chìm trong ánh nắng mặt trời rực rỡ, từng lá cây ngọn cỏ đều toát lên sự ấm áp, khác hoàn toàn nơi đây ——
Carlos cầm ô đi cuối cùng… Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Các thành viên trong đội lần lượt đi vào khách sạn, Carlos chần chừ không muốn bước tiếp. Thấy anh có tâm sự, đội trưởng không biết nói gì, đành thở dài, đóng cửa thang máy.
Rijkaard đưa hành lý cho nhân viên phục vụ, sau đó cản Carlos lại.
Ông hiểu rất rõ về lý lịch và cuộc sống của chàng trai tài năng này nên tất nhiên biết tại sao hôm nay anh lại như vậy.
Muốn giành chiến thắng trước Chelsea, tiền vệ số 23 chắc chắn phải ra sân thi đấu. Carlos không có nhiều bạn nên luôn nhớ rõ những người đã đối xử tốt với mình. Oleguer là một trong số ít người có vị trí quan trọng trong lòng anh.
Có điều…đây là điều sớm muộn gì cũng phải đối diện.
“Vẫn băn khoăn à?” Rijkaard bước đến.
Carlos chậm rãi gật đầu, thu ô đen lại, nhờ nhân viên cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-ghi-ban-deu-vi-em/1023828/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.