Sau khi thổ lộ, Carlos di chuyển người để tai cô gái trong lòng dựa vào ngực mình, dù biết phải rất lâu sau mới chờ được câu nói “Em đồng ý” nhưng không sao cả, cậu chờ được.Tô Thanh Gia nãy giờ luôn im lặng bỗng giơ tay lên nắm lấy cổ cậu. Từ góc này, cô chỉ có thể nhìn thấy cái cằm hình cung và hàng râu nhọn hoắt của đối phương. Ánh nắng chiếu vào khiến mạch máu dưới da hiện lên rõ nét.
Theo quỹ đạo của kiếp trước, đáng lẽ sinh mệnh này đã kết thúc vào năm 16 tuổi, đường chỉ tay cũng bị gãy khúc ở giữa lòng bàn tay. Song bây giờ cậu vẫn đang sống rất khỏe mạnh, sức sống tỏa ra khắp nơi, cậu được sống dưới ánh mặt trời rực rỡ của thành phố Barcelona chứ không phải là địa ngục tối tăm phủ đầy rêu xanh. Dường như lịch sử đã bị một thứ gì đó tác động vào, ngay tại nơi đây, tất cả mọi thứ đều đã khác xưa. Có lẽ từ khi cô bước chân vào sân tập và nói chuyện với cậu bé đó, vận mệnh đã đi theo một con đường khác.
Trời đã định họ phải gắn liền với nhau.
Tô Thanh Gia lắng nghe tiếng tim cậu đập một lúc rồi lên tiếng: “Anh muốn câu đó được nói bằng tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Trung?”
Câu nói đó? Câu nào? Chàng trai tóc vàng thoáng ngẩn ra, suy nghĩ mãi mới biết là cô đang nhắc đến câu “Em đồng ý”.
Cậu hít một hơi thật sâu, mây đỏ răng kín mặt, đôi mắt xám xanh cũng trở nên ướt át: “Được….được hết…em muốn nói bằng tiếng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-ghi-ban-deu-vi-em/1023794/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.