*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vy Ngôn
Beta: Dâu Tây
_________
“Tô Thanh Gia, anh nhớ em.”
“Tô Thanh Gia, anh nhớ em.”
“Tô Thanh Gia, anh nhớ em.”
Carlos đột nhiên nói vậy khiến Tô Thanh Gia cảm thấy choáng váng, ai tới nói cho cô biết, chuyện gì đang xảy ra vậy, là tiếng Trung, Carlos đang nói tiếng Trung phải không?
Tô Thanh Gia mất một lúc lâu mới ổn định được tâm trạng, linh hồn bé nhỏ theo đó quay về mặt đất. Cô nhìn cậu bé tóc vàng đẹp trai một lượt từ đầu tới chân, sau đó đưa ra kết luận.
“Anh bị hack mất não à?”
Câu này cô dùng tiếng Trung để nói, Carlos nghe không hiểu, cậu chớp đôi mắt xám xanh, tỏ ra tò mò vô tội, tiếp tục nói: “Tô Thanh Gia, anh nhớ em.”
Nhìn xem, Carlos hệt như một chú cún Labrador, mặt đỏ bừng, hai tai ngọ nguậy. Tô Thanh Gia khẳng định Carlos không hề thay đổi.
Còn vấn đề tiếng Trung, cô cược rằng cậu chỉ biết nói mỗi câu kia.
Cuối cùng từ trong mơ hồ cô cũng tìm được manh mối, Tô Thanh Gia ngẩng đầu lên, dùng tiếng Tây Ban Nha hỏi: “Sao anh lại ăn mặc thế này?”
Carlos ngượng ngùng cười, miệng hơi mím lại, mắt chơm chớp, lông mi rung nhẹ, mặt như được phủ một rặng mây đỏ, vui tươi rạo rực nói: “Anh, anh không nói cho em đâu.”
Tô Thanh Gia: “….”
Đang nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của cậu, nhưng, giọng điệu này là thế nào vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-ghi-ban-deu-vi-em/1023750/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.