Ngày 1 tháng 5, trời chuyển mưa.
Ba mẹ tham gia một chuyến du lịch ba ngày, mang theo tiền tài vô hạn cùng nhiệt tình vô hạn vùi đầu vào các hoạt động người đạp người để mừng ngày Quốc Tế Lao Động. Tôi ở lại bệnh viện cùng Ninh Gia Tuấn vẫn đang nằm trên giường.
Không biết làm sao, tôi cảm thấy hôm nay nên ở bên cạnh anh, hình như có chuyện gì đó sắp phát sinh thì phải. Hoặc là, trong lịch sử ngày hôm nay đã từng phát sinh điều gì đó. Lòng tôi không yên, lật người cho Ninh Gia Tuấn vài lần, cầm tờ báo lên đọc mà chẳng có tâm tình gì hết.
Giữa trưa trời bắt đầu chuyển mưa. Tôi ăn cơm trưa xong liền nằm xuống nghỉ ngơi, vừa thiếp đi một lúc thì bị tiếng sấm đánh thức. Lúc tôi chạy vào phòng bệnh, những hạt mưa lớn như hạt đậu đã lộp bộp đánh vào bệ cửa sổ, tôi vội vàng đóng cửa lại. Lúc này, một tia chớp xẹt qua bầu trời, hoặc là lóe lên trong đầu óc tôi.
Tôi nghe được thanh âm. Một nam sinh nhẹ nhàng nói: “Mình và cậu học cùng trường đại học đi, chúng ta tiếp tục làm bạn bè”
Một nữ sinh lớn tiếng nói: “Phải! Mình thích cậu ấy, cho tới bây giờ đều không hề nghĩ sẽ làm bạn của cậu ấy!”
Một tiếng nói bén nhọn khác của con gái vang lên: “Cậu ấy thi tốt nghiệp trung học xong sẽ xuất ngoại đi du học, cậu không biết sao?”
Có thật nhiều tiếng cười lớn ầm ĩ, giễu cợt và châm biếm, càng lúc càng lớn, giống như tiếng sấm đang không ngừng vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-gap-nhau-la-mot-lan-gap-lai/147260/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.