Mùa xuân, trái cây ở kinh thành còn chưa tới vụ, Lĩnh Nam đã thúc ngựa tiến cống rất nhiều trái cây lên Thánh Thượng. Hoàng Thượng đem những cống quả này ban thưởng cho các đại thần đắc lực, tổ phụ của Tiền Thiển cũng được ban một phần. Trái cây này được để ở trên bàn của Vương Dật phu nhân. Lão phu nhân gọi đại nha hoàn chia trái cây cho đôi long phượng thai. Tiền Thiển nhìn qua, chẳng qua là quả vải thôi, có gì đặc biệt đâu. Tuy Tiền Thiển không hiếm lạ gì mấy quả vải kia, nhưng Vương Minh Ngọc khó chịu, hắn nhìn muội muội ngồi ngay ngắn bên cạnh, trong lòng thấy tổ mẫu quá bất công. Trong cùng một phòng, tổ mẫu trước mặt mọi người chia trái cây cho tôn tử, đại ca như hắn không chia cho, mà cả muội muội của hắn sao cũng không có? Vương Minh Ngọc nắm chặt tay nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hắn ngẩng mặt ánh mắt chờ mong nhìn lão phu nhân nói: " Tổ mẫu, trái cây cũng chia cho Tú Tú một ít, muội ấy vẫn còn nhỏ." Nghe Vương Minh Ngọc nói, Tiền Thiển đột nhiên quay đầu nhìn hắn, cô mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu. Cô muốn nói cô không muốn ăn trái cây, nhưng trong tình huống này, cô không nên nói! Nếu cô nói mình không ăn, Vương Minh Ngọc sẽ như ngồi trên đống lửa, những lời bất mãn sẽ dội về thiếu niên 12 tuổi này. Cô không thể làm như vậy! Vương Minh Ngọc vì cô mới mở miệng nói muốn trái cây...... Lão phu nhân cười như không cười, liếc mắt nhìn Tiền Thiển, ôn hòa hỏi: "A? Tú Nhi cũng muốn ăn trái cây?" Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, cười ngây thơ: "Thưa tổ mẫu, trái cây này chưa từng thấy qua, Tú Nhi tò mò." Lão phu nhân cười nhạt một tiếng: "Sau này đồ vật chưa từng thấy còn rất nhiều, nữ nhi ánh mắt thiển cận qua không tốt." "Tổ mẫu dạy phải! Là Minh Tú không đúng." Tiền Thiển ngoan ngoãn cúi đầu, nắm chặt lấy Vương Minh Ngọc đang còn muốn nói thêm gì đó. Cô chỉ bị quả trách một câu đã không tồi, nếu lại nói tiếp chỉ sợ cô và Vương Minh Ngọc sẽ gặp xui xẻo. Thấy thái độ nhận sai tốt của Tiền Thiển, lão phu nhân cũng không có ý bắt bẻ nữa, bà một tay đỡ trán, xua tay với Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc: "Được rồi, thỉnh an xong, ta cũng mệt rồi, không có việc gì nữa Ngọc Nhi mang muội muội ngươi trở về đi." Vương Minh Ngọc mấp máy miệng, nhưng vẫn không nói thêm nữa, chuẩn bị cùng Tiền Thiển hành lễ lần nữa. Hai huynh muội vừa đứng lên, nha hoàn bên ngoài đã kéo mành lên báo với lão phu nhân: "Lão gia tới." Vương Minh Ngọc nghe thấy, kéo Tiền Thiển lui qua một bên chờ tổ phụ vào. Nghe thấy Vương Dật tới, lão phu nhân vẻ mặt vui mừng, vội vàng kêu nha hoàn châm trà. Không đợi bà sắp xếp xong, Vương Dật đã đi vào. Binh Bộ thượng thư Vương Dật, hơn 50 tuổi, vóc dáng rất cao, sống lưng thẳng thắn, mặt vuông, mũi cao, gò má gầy, đường nét trên gương mặt hơi sâu làm hắn trông càng thêm nghiêm túc, thoạt nhìn là người khôn khéo lại mạnh mẽ. Sau khi vào cửa Vương Dật mắt vẫn nhìn thẳng, đi đến chủ vị trực tiếp ngồi xuống, sau đó mới nhìn xung quanh, ánh mắt trước tiên đặt trên người đích trưởng tôn hắn coi trọng nhất Vương Minh Ngọc: "Ngọc Nhi cũng ở đây sao!" Vương Dật nhìn Vương Minh Ngọc thoáng gật đầu, bộ dáng ôn hòa. "Đúng vậy! Bọn nhỏ đều tới thỉnh an!" Tiểu Lưu thị vội vàng đáp lời, kêu hai nha hoàn đem đôi long phượng thai ôm lại đây: "Phụ thân ngài xem, Lan Nhi và Nguyệt Nhi cũng tới." "Ừ! Không tệ!" Vương Dật nhìn song bào thai trong ngực nha hoàn, nở nụ cười. Lão phu nhân nhìn sắc mặt Vương Dật, cũng cười rộ lên: "Lão gia tới thật đúng lúc, mới nãy Nguyệt Nhi còn nhắc tới gia gia đó. Hai hài tử này thật đáng yêu, đúng là một cặp bảo bối." "Ừ!" Vương Dật gật đầu cũng không nói thêm, ngược lại lại nhìn Tiền Thiển bên cạnh Vương Minh Ngọc: "Tú Nhi đã khỏe hơn chưa?" Tiền Thiển cung kính hành lễ với Vương Dật, cô đáp: "Đã khỏe nhiều. Khiến tổ phụ lo lắng, là Minh Tú bất hiếu." Vương Dật thấy Tiền Thiển lễ nghĩa không tồi, gật đầu vừa lòng. Vương Minh Ngọc nắm bắt thời gian, cũng hành lễ với Vương Dật, nói: "Tổ phụ, Ngọc Nhi có chuyện muốn thỉnh tổ phụ suy xét." Vương Dật nhìn Vương Minh Ngọc khẽ gật đầu. Vương Minh Ngọc lại nói tiếp: "Tổ phụ, giờ Tú Tú đã khỏe, ta muốn mang muội ấy ra ngoài đi dạo một chút, cả ngày buồn chán ở nhà cũng sẽ sinh bệnh." Nghe Vương Minh Ngọc nói, Vương Dật lập tức nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc như đang ngầm trách cứ bọn họ. Nhưng Vương Minh Ngọc làm như không thấy ánh mắt nghiêm khắc của Vương Dật, cắn răng nói tiếp: "Ta nhớ khi mẫu thân còn sống, từng nhiều lần mang ta đi nhà Thái Bộc Tự khanh Hàn đại nhân đi bái phỏng, phu nhân nhà Hàn đại nhân và mẫu thân ta là khuê mật, chỉ là sau khi người mất, nhiều năm chưa từng lui tới, ta mấy năm nay cũng chư bao giờ đem muội muội đi gặp Hàn phu nhân, Tú Tú đã gần 7 tuổi, về tình về lý ta đều nên đưa Tú Tú đến bái phỏng một lần, bởi vậy xin tổ phụ suy xét." Nghe Vương Minh Ngọc nói vậy, sắc mặt Vương Dật liền dịu lại, hắn tán thưởng nhìn Vương Minh Ngọc gật gật đầu, trên mặt còn tràn đầy hiền từ: "Ngọc Nhi không tệ! Rất là hiểu chuyện. Nếu đã vậy, hai ngày nữa là ngày nghỉ tắm gội*, ta bảo phụ thân ngươi tự mình mang huynh muội ngươi tới cử bái phỏng, các ngươi lui xuống trước đi." *Ngày nghỉ tắm gội: Theo định chế từ đời Tần, việc tắm táp không chỉ là vệ sinh thuộc cá nhân, mà còn là nghi thức bắt buộc đối với bá quan, cả trung ương xuống phủ huyện. Cách ba ngày phải gội đầu (gọi là "mộc"),cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi là "dục"). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ một ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi "hưu mộc" 休沐: nghỉ phép để tắm gội. Nghe Vương Dật đồng ý, Vương Minh Ngọc lộ vài phần vui mừng không kiềm chế được, dẫn Tiền Thiển hành lễ với Vương Dật và lão phu nhân rồi cung kính lui ra ngoài. Vương Minh Ngọc mới mang theo Tiền Thiển ra ngoài, lão phu nhân liền nhìn Vương Dật: "Lão gia, Ngọc Nhi vừa mới nói......" Dường như biết trước phu nhân của mình muốn hỏi gì, Vương Dật ngắt lời nàng: "Ngọc Nhi nói rất có lý, Hàn đại nhân là đệ đệ ruột của Định Viễn công, qua lại với nhà hắn nhất định sẽ có lợi, Ngọc Nhi đã sắp 12, có vài việc nên tính toán sớm chút, còn Tú Nhi cũng sắp 7 tuổi rồi......" "Đúng!" Vương Dật phu nhân cười cười: "Đứa trẻ lớn nhanh, nếu vậy, ta nói tức phụ của lão đại nhanh làm cho Tú nha đầu y phục mới, tiểu cô nương ra cửa, nên ăn mặc tươi sáng chút mới làm cho người ta thích." Vương Dật nghĩ nghĩ cũng gật đầu, nói: "Phu nhân xem rồi làm." Nói xong nâng ly trà uống một ngụm xong liền rời đi. Thấy cha chồng đi rồi, tiểu Lưu thị lập tức quay đầu hưng phấn nhìn Vương Dật phu nhân: "Nương! Ngài nói với cha, đến nhà Hàn đại nhân bái phỏng, cho ta đi cùng với! Mang theo cả Lan Nhi và Nguyệt Nhi nữa, để Hàn phu nhân gặp qua." "Hồ nháo!" Vương Dật phu nhân trầm mặt: "Hàn phu nhân là khuê mật của mẫu thân Ngọc Nhi, ngươi đi làm gì?! Vội đến để bị ghét sao?" "Ta đây không phải vì tính trước cho Lan Nhi và Nguyệt Nhi sao!" Tiểu Lưu thị cười mỉa. "Nhưng ngươi cũng không cần thiển cận như vậy." Vương Dật phu nhân liếc mắt nhìn tiểu Lưu thị: "Gấp cái gì, không phải Ngọc Nhi cũng là trưởng huynh của Lan Nhi và Nguyệt Nhi sao? Dìu dắt đệ muội, đó là điều hiển nhiên!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]