"Hóa ra là người nhà à?" Viên cảnh sát sực hiểu ra, vội đổi sang nét mặt hòa hoãn an ủi ba Chu: "Bác đừng lo, bác sĩ đã xử lý sơ qua rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng đâu. Giờ chỉ chờ bác tới ký tên vào giấy làm phẫu thuật thôi."
Quả thực Tiền Thiển không có nguy hiểm tính mạng, nhưng cô bị thương cũng không nhẹ. Cơ ức đòn chũm* hai bên cánh tay phải và tay trái bị gãy, ba xương sườn ngực trái bị nứt, các khớp toàn thân co cứng nghiêm trọng và một vết hở 5cm trên trán. Sau khi ba Chu ký tên, cô được đẩy vào phòng phẫu thuật ngay lập tức. Dù sao vết thương cần trị liệu trên người khá nhiều.
Trước khi phẫu thuật, nghe bác sĩ miêu tả xong về tình trạng của Tiền Thiển, ba Chu khẽ thở dài một hơi. Ngã từ trên thang cuốn ngắm cảnh cao như thế, trạng thái bây giờ của Tiền Thiển đã rất tốt rồi. Thậm chí ba Chu và Ngụy Kỳ còn thấy may mắn. Ít nhất cô không bị thương ở vị trí quan trọng.
Đẩy Tiền Thiển vào phòng phẫu thuật, ba Chu gọi điện thoại cho mẹ Tiền Thiển, kế đó ngồi cạnh Ngụy Kỳ - sắc mặt nặng trĩu, bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.
"Tiểu Kỳ à..." Hồi lâu sau, dường như lúc này ba Chu mới tỉnh táo lại, hỏi Ngụy Kỳ: "Ai báo cho con thế?"
"Tự An An gọi cho con." Ngụy Kỳ ngẩng đầu, yên lặng nhìn ba Chu: "Sau khi em ấy ngã bị thương không bất tỉnh ngay mà nhờ bảo vệ ở trung tâm thương mại gọi cho con."
"Con bé nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042523/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.