Dịch: Lạc Đinh Đang
"Con bị sao thế?" Mẹ Tiền Thiển đi tới, kéo Tiền Thiển nhìn tới nhìn lui: "Ngã à? Sao bị thương nặng thế này?"
"Đúng a! Mẹ, mẹ bảo em ấy đi, ngã đến thế này rồi còn không chịu đi bệnh viện à?" Chu Bình Bình cau mày cẩn thận kéo Tiền Thiển tránh động tới cánh tay xây xước của cô.
"Ui thực sự không cần mà, con ngã ở vành đai cách ly màu xanh lá chứ không ảnh hưởng đến xương cốt, mấy vết xước này xoa ít thuốc là sát trùng được thôi, không yếu ớt đến vậy đâu ạ. Trước đó ba đi làm nhiệm vụ bị thương nhẹ cũng về nhà chứ đâu phải ngày nào cũng tới bệnh viện đâu." Tiền Thiển vội vàng an ủi mẹ cô.
Ba Chu và chồng Chu Bình Bình cũng lao tới. Ba Chu nhíu mày lại: "Con gái như con lại đi so sánh với ba à, không tới bệnh viện chẳng may có sẹo thì sao?"
"Ba à, không có chuyện gì đâu mà! Cảnh sát bảo đưa con và hai người bị thương khác tới bệnh viên, tự con từ chối ấy chứ. Con rất đói, cần mau về nhà ăn cơm." Tiền Thiển vừa nói, vừa tách người nhà đang vây quanh trước cửa, tập tễnh bước vào trong.
"Cảnh sát? Có cả cảnh sát tới? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với con vậy?" Ba Chu cau mày bước vào nhà theo Tiền Thiển: "Ngồi xuống ghế sô pha đi để ba xem có phải tới bệnh viện không."
Tiền Thiển nghe lời ngồi trên ghế sô pha đưa chân ra, ba Chu là cảnh sát hình sự, đươn nhiên rất có kinh nghiệm với mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042517/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.