Trầm Chu Diêu và Hà Chiêu Lan ra ngoài ăn cơm. Lúc thang máy vừa mở, đúng lúc gặp trợ lý Lương đang vội vã chạy về phía văn phòng.
"Trợ lý Lương sắp bị cậu hành cho hói đầu rồi." Trầm Chu Diêu cười nói: "Nhưng thư ký Tôn thì vẫn xinh đẹp giỏi giang y như trước."
Hà Chiêu Lan gật đầu: “Quả thực làm việc với tôi hơi áp lực, nhưng tôi cũng không bạc đãi họ. Tiền lương đều thuộc hạng tốt nhất, hơn nữa gần nhất mới tuyển trợ lý thư ký thì áp lực của hai người họ cũng nhẹ đ chút."
"Là người khi nãy trong văn phòng đó hả?" Trầm Chu Diêu nghiêng đầu cười: "Tính cách hơi lạ lùng đó nha."
Hà Chiêu Lan cười: "Ý cậu là cái bệnh ăn vặt đó hử?"
Trầm Chu Diêu cũng cười: "Vừa nhìn thấy tôi cái, phản ứng đầu tiên là tìm đồ ăn nhét vào miệng, cậu tìm đâu ra cô bé độc đáo thế?"
"Cô ấy cũng làm y vậy khi thấy tôi, dường như lúc nào cũng ăn vặt được." Hà Chiêu Lan lắc đầu: "Nhưng ngoài trừ cái tật nhỏ này thì mấy cái khác đều ổn hết. Thư ký Tôn rất hài lòng với năng lực cô ấy, tính tình ngoan ngoãn không kêu than cường độ công việc cao, giao việc gì cũng hoàn thành rất tốt. Không hỏi nhiều, không oán giận, tính cách kiểu này quá hợp với trợ lý văn phòng ấy chứ."
"Hơn nữa," Hà Chiêu Lan cười lộ ra hai hàm răng trắng loáng: "Hình như cô ấy chỉ mắc tật này khi thấy tôi với cậu thôi, với thư ký Tôn và trợ lý Lương lại rất bình thường. Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042506/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.