Tiền Thiển biết, dù cô có đập hàng tá tiền đi học đàn cũng chẳng để làm gì. Cô sẽ không thi vào Học viện Âm Nhạc, cũng không trở thành nghệ sĩ biểu diễn. Cuối cùng cô vẫn thi vào đại học chính quy, cuối cùng làm một trợ lý nho nhỏ trong công ty nam phụ Hà Chiêu Lan.
"Chị à, em thấy mình không cần học tiếp với cô Lý đâu. Em định nói với ba mẹ là đổi sang lớp bình thường. Học cô Lý tốn tiền lắm, em cũng không có triển vọng lớn gì. Thiên phú âm nhạc của em có hạn, khả năng sau này không thi vào Học viện Âm Nhạc đâu. " Tiền Thiển cau mày, nhìn Chu Bình Bình đang thu xếp nhạc phổ cho cô.
"Sao em lại nói vậy chứ? Không thi Học viên Âm Nhạc thì không được học thầy tốt à? Cứ coi như sở thích của em đi." Chu Bình Bình thở dài: "Có phải em sợ học phí đắt không? Đã bảo em không lần nghĩ tới chuyện này mà, ba mẹ có thể lo cho em! Hơn nữa chị sắp lên đại học rồi, có thể ra ngoài làm thêm. Con nhóc nhà em cứ suốt ngày lo trời lo đất chẳng đáng yêu chút nào hết."
Chu Bình Bình là một người chị tốt. Cô lớn hơn Tiền Thiển tám tuổi, vốn là một cô gái mạnh mẽ tính tình nóng nảy hấp tấp nhưng lại chăm lo chu đáo cho Tiền Thiển. Tiền Thiển lớn lên với người chị thế này hạnh phúc không để đâu cho hết. Chu Bình Bình thường tiết kiệm tiền đưa Tiền Thiển mua đồ ăn vặt hoặc mấy thứ đồ chơi nhỏ; lúc ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042503/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.