Lục Phù Diêu đi trước dẫn đường, mấy người bay thẳng tới một sơn cốc nhỏ cực kỳ bí ẩn, đây là chỗ lần trước Lục Phù Diêu tới bí cảnh Tiểu Chu Thiên phát hiện ra nó. Sơn cốc này khá thanh tịnh, cũng không có Linh thú qua lại, vừa nhìn là biết không phải nơi rèn luyện tốt.
Xuống khỏi linh kiếm, Lục Phù Diêu bắt đầu bố trí trận pháp, để phòng bị người khác tới quấy rầy.
"Tiên tử, sao lại dừng ở đây?" Tuy gã ngựa giống hơi nghi ngờ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, thậm chí nhìn hoàn cảnh thanh tịnh xung quanh còn mừng rỡ, đang nghĩ cách đẩy Tiền Thiển và Chương Hàm Ly ra ngoài thế nào cho tốt, để mình gã ở chung với Lục Phù Diêu.
"Đương nhiên vì chỗ này là địa điểm rèn luyện không thể thích hợp hơn rồi." Khóe môi Lục Phù Diêu cong lên ý cười, không hề che giấu ác ý trong mắt.
"Nhưng mà..." Gã ngựa giống càng khó hiểu hơn, đang tính mở miệng hỏi thăm thấy Chương Hàm Ly rút linh kiếm ra. Cùng với kiếm, y vội vỗ túi Linh Thú bên người, thả ra một con Xích Dực Hổ cấp 6, một người một hổ vây quanh gã ngựa giống, đối đầu nhau.
"Chương sư điệt, ngươi có ý gì thế. Ngay trước mặt sư phụ ngươi mà không có quy củ gì hết?" Gã ngựa giống cảnh giác, giận tái mặt quát Chương Hàm Ly, một tay kia của gã lặng lẽ sờ nhẫn trữ vật.
Chương Hàm Ly không đáp lời, nhếch miệng về phái gã ngựa giống, từ từ đưa linh kiếm mình ra. Linh kiếm của Chương Hàm Ly được Lục Phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042497/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.