"Tiền Đa Đa, nếu Linh Vũ sau lôi kiếp tốt như vậy thì chúng ta không nên lãng phí đúng hem?! Chúng ta báo hết một lượt cho hàng xóm nhé?" Tiền Thiển quay đầu thương lượng với con chim béo múp của cô.
"Tùy cô thôi, ta chỉ quan tâm khi nào Ly Ly ra nấu cơm." Tiền Đa Đa vỗ vỗ cái bụng tròn quay của mình.
Tiền Thiển dẫn Tiền Đa Đa chạy tới lãnh địa yêu thú khác ở gần động phủ của mình, cô đứng trước rừng cây dắt giọng hô to: "Đại Bạch! Giác Giác! Ta tới rồi!"
Sau một lát, hai bên trái phải rừng cây đều xuất hiện tiếng vang, bên trái là một con Xích Dực Hổ màu trắng, bên phải thì có một con đại xà màu vàng còn to hơn cả eo Tiền Thiển trườn tới. Trên đầu đại xà đã nhú ra cái sừng nhỏ, rất nhanh thôi sẽ hóa giao.
Xích Dực Hổ nhìn thấy Tiền Thiển vô cùng nhiệt tình thân thiết. Cái đầu to của nó cọ sát Tiền Thiển, tí nữa đẩy cô ngã nhào.
Đại xà màu vàng cuốn thành một cục, le lưỡi về phía Tiền Thiển vài cái.
Tiền Đa Đa quay đầu ngó Tiền Thiển: "Giác Giác bảo cô đến sớm rồi, giờ vẫn chưa tới lúc nó lột xác. Xem ra bình thường cô quá tham tiền, tất cả mọi người đều nghĩ cô đến đòi cái gì đó."
Tiền Thiển cười hì hì móc ra hai viên Dưỡng Khí đan, chia cho mỗi đứa một viên. May mà lần trước Lục Phù Diêu đưa cho cô khá nhiều đan dược, đủ để Tiền Thiển có thể lấy ra đền đáp.
"Không phải ta tới lấy vỏ rắn đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042486/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.