Chương Hàm Ly tiến lên hái một trái Linh Tâm Quả, nâng niu cho vào hộp ngọc rồi mới cất vào nhẫn trữ vật. Thậm chí Tiền Thiển còn nhìn thấy ý cười sung sướng trên gương đơ băng sơn vạn năm của y.
"Linh Tâm Quả có tác dụng gì vậy, sao Chương sư thúc vui vậy?" Tiền Thiển chọt chọt Lục Phù Diêu.
"Ổn định tâm thần linh tâm, lúc vượt đại cảnh giới tiến giai có thể chống lại tâm ma, là linh quả rất trân quý và khó gặp, không ngờ lại có ở đây." Lục Phù Diêu kiên nhẫn phổ cập cho dân mù chữ Tiền Thiển.
"Vậy sao Chương sư thúc chỉ hái một quả thế, giờ hắn đang ở Trúc Cơ kỳ, tu luyện tới phi thăng còn có năm đại cảnh giới nữa, ít nhất cũng phải hái năm quả chứ." Tiền Thiển đếm quả trên cái cây kia, rõ ràng có hơn năm quả.
"Một trái là đủ rồi, chỉ hái để phòng ngừa vạn nhất thôi." Chương Hàm Ly lắc đầu: "Tu tiên vốn là con đường nghịch thiên mà đi, bản tâm kiên định, cố gắng tu luyện, tự mình đột phá mới là chính đạo, không thể quá phụ thuộc vào vật bên ngoài."
"Đúng vậy!" Lục Phù Diêu gật đầu tán thưởng, nói xong lập tức bước tới trước, lập tức hái khoảng năm, sáu trái Linh Tâm Quả, cũng để vào hộp ngọc rồi cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật.
Tiền Thiển há hốc mồm, vừa nói xong mà vả mặt luôn rồi hả? Sao nãy còn khen Chương Hàm Ly người ta không dựa vào vật bên ngoài, giờ đảo mắt một cái mình đã vơ cả nắm Linh Tâm Quả.
"Sư thúc tổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042484/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.