Nghe Lục Phù Diêu nói, Tiền Thiển đơ ra hồi lâu, ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng ấy.
Tiền Thiển: 7788, mày giải thích cho tao xem, Lục Phù Diêu vừa nói cái gì ấy nhỉ? Tao không hiểu.
7788: Tôi cũng không hiểu...
Tiền Thiển: Lúc nãy mày mắng tao đần cơ mà, nếu mày thông minh thì giải thích xem! Lục Phù Diêu có ý gì vậy? Không phải đúng như tao nghĩ chứ?
7788: Lúc nãy... Tôi sai rồi! Tôi là đồ đần! Cô mới thông minh! Vậy nên phiền cô hỏi người ta xem, người ta nói gì vậy.
Sẽ không phải như cô nghĩ chứ?! Tiền Thiển trừng mắt nhìn Lục Phù Diêu, hơn nửa ngày mới hỏi: "Tiền bối, khi nãy ngài bảo ai thừa dịp ngài trọng thương đoạt nhục thân của ngài? Nếu ta không hiểu sai, có phải vị ở Kiếm Phong kia không?"
"Đương nhiên, không phải hắn thì ai." Lục Phù Diêu gật đầu.
Tiền Thiển không lên tiếng, cúi đầu yên lặng nửa ngày. Cuối cùng, dường như Tiền Thiển hạ quyết tâm, ngẩng đầu hỏi Lục Phù Diêu: "Tiền bối, sao ngài có thể sử dụng trữ vật giới chỉ của Huyền Giám sư thúc tổ vậy?"
"Vốn là đồ của ta, có khắc ấn thần hồn của ta, đương nhiên dùng được." Lục Phù Diêu tỏ vẻ đương nhiên.
"Vậy ngài..." Tiền Thiển như bị sét đánh, muốn hỏi tiếp lại không biết hỏi gì
Lục Phù Diêu thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tiền Thiển, nàng như bừng tỉnh, chỉ bản thân mình, nhíu mày nói với Tiền Thiển: "Ngươi muốn hỏi cái này à?"
Tiền Thiển nghẹn họng, bà mợ, cô muốn hỏi gì cô còn không biết, sao Lục Phù Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042465/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.