Dịch: Lạc Đinh Đang
Tiền Thiển lén nhìn sắc mặt mẹ mình, trong lòng nhanh chóng cười bò, ngoài mặt tỏ vẻ không biết cái gì ra ngoài tìm Ám Nhất.
Ám Nhất đang ngồi trong sân sắp xếp mấy túi giấy mình mang tới. Tiền Thiển bước tới, cười đến vô cùng đê tiện, hỏi: "Đại thúc, ngài đã làm tới bước nào rồi?"
Ám Nhất nhìn dáng vẻ dung tục bỉ ổi của cô, không nhịn được bật cười, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem ta làm tới bước nào rồi?"
Tiền Thiển không trả lời, vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn Ám Nhất, đột nhiên hỏi: "Đại thúc ngươi họ gì? Quen biết lâu như vậy vẫn chưa hỏi tên họ của ngài."
Ám Nhất nghe cô hỏi vậy, sắc mặt nghiêm túc, đáp: "Ta xuất thân cô nhi, vốn là người không tên họ, theo chủ tử đương nhiên cùng họ chủ tử. Ban đầu chủ tử ta họ Trần, ta là đứa bé đầu tiên được chọn trong đám trẻ nên lúc đó được gọi là Trần Nhất. Nhưng cái tên này đã nhiều năm không ai gọi, chỉ sợ ngay cả các huynh đệ ta cũng không nhớ rõ."
Tiền Thiển nghe Ám Nhất nói, trong lòng có chút cảm thán, vị này đại thúc hồ ly này cũng có thành ý, thứ gì có thể nói đều nói hết. Nhưng tới bây giờ chủ tử hiện tại của y và công việc của mình y vẫn chưa lộ chút nào, đạo đức nghề nghiệp thật tốt đẹp.
Vậy là Tiền Thiển quan sát Ám Nhất, nói: "Thì ra là vậy. Nói như thế, hiện giờ đại thúc ngài vẫn không tên không họ nhỉ."
Ám Nhất gật đầu một cái: "Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042406/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.