Dịch: Lạc Đinh Đang Lục Hoàng tử Yến Hành lạnh nhạt nhìn thị vệ đang giao đấu với thích khách, gương mắt tuấn mỹ lộ vẻ lạnh lùng. Trình độ ám sát này chưa đủ tạo thành uy hiếp cho hắn, nhưng nó ám chỉ hành tung của hắn đã bị lộ. Không có chiếu chỉ thì người trong hoàng thất không được tự tiện ra vào kinh thành, đây là quy định tổ tiên đặt ra. Lần này hắn đến Tuyên Thành không hề xin chiếu, Tuyên Thành cách kinh thành không xa, chỉ cần hắn cáo ốm vài ngày là có thể che giấu. Mà bây giờ, hành tung của hắn đã bị lộ, ý là trong kinh đã có người biết hắn chưa có chiếu chỉ mà tự ý rời khỏi, nhất định phải nhanh chóng trở về! Quan trọng là, hắn không tìm được nhược điểm của người đã phái thích khách đến. Sau khi xử lý sạch đám thích khách, thị vệ vây quanh bên người Yến Hành. Trên mặt thống lĩnh thị vệ có phần lo lắng: "Chủ tử, hành tung đã bị lộ." "Ừm." Yến Hành nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt không lộ cảm xúc: "Ngươi mang thị vệ tiếp tục bảo vệ xe ngựa, theo hướng định trước mà về kinh, ngầm để lại một nhóm người theo ta thúc ngựa về trước." "Vâng!" Thống lĩnh thị vệ ôm quyền, lập tức đi sắp xếp người. Một lát sau, vài người mặc quần áo bình thường, bước chân nhẹ nhàng dắt ngựa đến cạnh Yến Hành. Yến Hành lên ngựa nhanh chóng rời đi, để lại thống lĩnh thị vệ mang theo người tiếp tục bảo vệ xe ngựa tiến về phía trước. Ròng rã hai ngày đêm gấp rút phi ngựa, cuối cùng nhóm người Yến Hành cũng đến được ngoại ô kinh thành, chỉ còn năm mươi dặm là vào đến kinh. Thấy sắc trời đã tối, đầu lĩnh ám vệ Ám Nhất không khỏi nôn nóng. "Chủ tử." Ám Nhất đánh ngựa bắt kịp Yến Hành: "Không thể đi tiếp, sắc trời đã tối, đường phía trước cũng không tốt. Đi đường ban đêm sợ rằng sẽ xảy ra nguy hiểm." "Gần đến kinh thành rồi, nhiều nhất chỉ mất hai canh giờ thúc ngựa lao nhanh." Yến Hành vẫn không giảm bớt tốc độ. "Nhưng thưa chủ tử, khi chúng ta đi, đoạn đường phía trước hơi lún, không biết đã sửa hay chưa. Không rõ đường mà tùy tiện đi chỉ sợ không ổn." Ám Nhất tiếp tục thuyết phục: "Hơn nữa giờ này cửa cung đã khóa, Hoàng thượng sẽ không triệu kiến, chúng ta lên đường vào sáng sớm cũng không khác là bao." "Chủ tử, mặt khác, cho dù Hoàng thượng biết tin thì cùng lắm chỉ khiển trách, nếu mò mẫm đi đường nguy hiểm thì mất nhiều hơn được." Ngữ khí Ám Nhất có chút khẩn khoản. "Ừ." Yến Hành nhàn nhạt đồng ý một tiếng. "Bảo Ám Thất tới phía trước thăm dò, nếu không có vấn đề thì hạ trại tại chỗ." Ám Nhất tuân mệnh, gọi người đi dò đường. Yến Hành giảm bớt tốc độ, vừa đi vừa chờ hồi báo. Không lâu sau, Ám Thất trở về: "Chủ tử, phía trước có miếu sơn thần bỏ hoang, thích hợp hạ trại, nhưng đã có người ở bên trong, ngài xem..." Vừa nói đến đây, Ám Tam cười: "Việc này có gì khó. Bất kể đó là ai, đuổi ra là được." Tính tình Ám Tam vốn tùy tiện, ngoại trừ lời chủ tử dặn dò thì không để bất cứ chuyện gì vào đầu, nói ra lời này cũng là bình thường. Vừa nghe xong, Ám Nhất liền đập mạnh một cái vào sau đầu Ám Tam, vừa đánh vừa mắng: "Được cái đầu ngươi! Đưa ra chủ ý tối tăm, suốt ngày chỉ biết gây chuyện, não ngươi chắc chỉ bằng hạt vừng to." Người xung quanh cười ầm lên, ngay như Yến Hành cũng thoáng ý cười. Ám Tam không dám phản bác, xoa đầu ngây ngô cười, giải thích: "Chẳng phải do ta sợ hoàn cảnh không tốt sẽ quấy nhiễu chủ tử sao!" Ám Nhất không để ý tới hắn, quay đầu hỏi Ám Thất: "Ngươi thăm dò người bên trong chưa? Có vấn đề không?" Ám Thất gật đầu: "Nhìn qua là hai mẹ con, một phụ nhân mang theo một đứa bé choai choai, cách ăn mặc giống thôn dân ở quanh đây. Ta lên cây quan sát một hồi cũng không thấy hành động bất ổn nào." Ám Nhất nghe vậy quay đầu nhìn Yến Hành: "Chủ tử, ngài định thế nào?" Yến Hành gật đầu: "Vào miếu hạ trại. Các ngươi chú ý một chút, nếu đối phương là bách tính bình thường thì đừng quấy nhiễu." Chúng ám vệ gật đầu nói phải, theo Yến Hành xuất phát đến miếu hoang. * * * Tiền Thiển theo Trương thị đi liên tục hai ngày, trong lòng có chút cảm thán, quả nhiên thời cổ đại muốn đi ra ngoài không dễ, nhà nghèo chỉ có thể dựa vào hai đùi. Mặc dù Tiền Thiển được ba mẹ nuông chiều hơn ba mươi năm nhưng không phải loại người yếu ớt, cộng thêm cơ thể cô thôn nữ Trương Ngũ Nương coi như rắn chắc khỏe mạnh, trạng thái dọc đường khá tốt. Ngược lại, Trương thị vì thương con, vác trên lưng một đống hành lý, gương mặt lộ chút mệt mỏi. Lúc trông thấy một sơn miếu bỏ hoang trên đường, hai mẹ con đều rất vui vẻ. Đêm đầu tiên, Trương thị mang Tiền Thiển tá túc ở một nhà trọ trấn trên, bỏ hai đồng tiền cũng chỉ có thể nghỉ lại trong kho củi. Mắt thấy hôm nay chưa có chỗ qua đêm, trước không có thôn, sau không nhà trọ, Trương thị còn tưởng phải ngủ ngoài trời. Đang lúc nóng vội thì thấy một ngôi miếu hoang, quả nhiên trời không tuyệt đường người. "Dù sao có mái che cũng tốt." Trương thị có phần an ủi nghĩ. Tiết trời cuối thu có chút lạnh, tất nhiên cửa miếu đổ nát không có tác dụng che mưa chắn gió, Tiền Thiển bàn với Trương thị muốn ra ngoài nhặt ít củi sưởi ấm. Trương thị sợ cô xảy ra chuyện nên kiên quyết không cho. Ngay lúc đang tranh cãi thì ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa, dường như có không ít người đi về phía ngôi miếu hoang này. Trương thị có phần căng thẳng, đưa tay túm Tiền Thiển, cảnh giác nhìn về phía cửa miếu. Không lâu sau, vài người vây quanh một công tử mặc cẩm y cùng bước vào. Tiền Thiển nhìn thoáng qua gương mặt người ở chính giữa, không khỏi hít một hơi lạnh. Oa~ Soái ca cực phẩm! Chẳng lẽ cổ đại thực sự là nơi mỹ nam đầy đường? Gen của người hiện đại nhất định đã bị thoái hóa, đầy đường chỉ có đầu trọc bụng phệ thôi! Ám Nhất đi phía trước, thấy mẹ con Trương thị đều ngơ ngác nhìn chủ tử nhà y thì không khỏi có chút buồn cười. Quả nhiên chủ tử mình có gương mặt đi đến đâu thắng đến đó. Cảm thấy Ám Nhất nhìn về phía mình, Tiền Thiển nhanh chóng bình tĩnh lại, có phần cảnh giác nhìn y. Nhìn bộ dạng xù lông của Tiền Thiển khiến Ám Nhất dừng chân, trong lòng càng thấy buồn cười, thầm nghĩ tiểu cô nương này còn có tính cảnh giác rất mạnh. Không sai! Tiểu cô nương! Vừa vào cửa Ám Nhất đã âm thầm đánh giá mẹ con Trương thị một phen. Trang phục của Tiền Thiển mặc dù có thể giấu được người bình thường nhưng không giấu được con mắt người trong nghề. Vừa vào, nhóm Yến Hành đã phát hiện, đúng thực trong miếu là một đôi mẹ con. Trong nháy mắt âm thầm phân tích hai người. Hai mẹ con, đứa con không lớn hơn mười lăm tuổi, từ hô hấp và bước chân có thể thấy chưa trải qua huấn luyện, chỉ là người bình thường. Còn vì sao bé gái muốn giả nam trang, Ám Nhất không quan tâm. Y đã xác định được hai người này không có tính uy hiếp. Phân tích xong, nụ cười của Ám Nhất càng thêm ôn hòa. Tiền Thiển cũng không chú ý tới biểu cảm của Ám Nhất, cô còn đang trò chuyện náo nhiệt với 7788: "7788, mau nhìn soái ca đi! Quả nhiên ở cổ đại soái ca đầy đường! Có thấy dáng người rất đẹp không!" 7788 khinh bỉ: "Ở đâu ra soái ca đầy đất, kia là nam chính đó! Tướng mạo này chỉ được coi là trung bình trong nhóm nam chính mà thôi, không ngờ kiến thức cô hạn hẹp đến thế. Trong những nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta, cô có thể thấy rất nhiều nam chính, đừng có lần nào cũng thấy ngạc nhiên." "A~." Nghe 7788 nói, lập tức Tiền Thiển thất vọng. Nam chính là tài sản riêng của nữ chính, vai quần chúng như cô không nên nhìn chằm chằm vào tài sản riêng của người ra, sẽ không may.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]