Ninh Mông nghĩ đơn giản.
Con chồn lại không có phản ứng, đứng bất động ở đó, thi thoảng còn khò khè hai tiếng, nhưng không thèm quay lại nhìn cô.
Xem chừng là bị cô kích thích rồi.
Ninh Mông duỗi tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, ngẩng đầu nhìn Thời Thích, dò hỏi: “Giờ mỗi ngày nó thường ăn gì?”
Thời Thích khép sách lại, rũ mắt nhìn nó, “Cái này phải tự hỏi chính nó rồi.”
Nghe thấy giọng của anh, con chồn cuối cùng cũng động đậy, xoay người lại kêu vài tiếng với Ninh Mông.
Ninh Mông đương nhiên không hiểu ý nó nói.
Hệ thống ở một bên giải thích cho: “Ý của nó là đều ăn chay, như vậy sẽ tốt hơn cho việc tu luyện, nếu không đã sớm ngỏm củ tỏi rồi.”
Một động vật ăn thịt, ngày thường lại ăn chay…
Ninh Mông không thể tưởng tượng được cảnh tượng này, khẩu vị của con chồn đã thay đổi rồi, trách không được vừa mới nhắc tới gà liền có dáng vẻ kia, đúng là hơn hai mươi năm không được ăn gà.
Đáng thương quá, đúng là một đứa nhóc đáng thương.
Trở về nhà nhỏ sẽ chuẩn bị cho nó chút đồ ăn ngon, đến lúc đó lại vuốt ve vài cái, chắc chắn sẽ tăng được tình cảm nhanh thôi.
Hai mươi năm trước cô có nuôi gà trong căn nhà nhỏ. Khi đó ngày nào chồn cũng ngồi trên bậc thang trông mong nhìn con gà lắc lư trong sân.
Gần đây Ninh Mông đúng là không chú ý trong nhà nhỏ còn nuôi gà không, trở về phải hỏi Lập Xuân mới được.
Cô còn chưa cho chồn ăn được món gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268337/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.