Nửa câu sau “Xảy ra chuyện gì” còn kẹt trong miệng đã bị Thời Thích cắt ngang, cô đành nuốt ngược vào bụng. 
Mấy lời bực bội lại không thể nói ra. 
Ninh Mông lập tức “xì xì” sáu lần rồi che miệng lại. 
Trình Tiên Vi ngơ ngác nhìn động tác của cô, cười ngượng: “Cô Ninh đáng yêu quá… Ha ha ha…” 
Thời Thích không biểu hiện gì, kéo cô ra ngoài. 
Lúc đi ra suôn sẻ hơn rất nhiều, họ đi một mạch về phía trước, sau khi ra khỏi ngọn núi đó vẫn là lùm cỏ dại quen thuộc, giờ vô cùng hoang vắng, so với cỏ xanh um tươi tốt bọn họ vừa thấy khác nhau một trời một vực. 
Ranh giới chia cắt vẫn ở đó không thay đổi chút nào. 
Trình Tiên Vi đích thân trải qua vẫn phải ngoảnh đầu lại nhìn, cảm giác sâu không tưởng được. 
Ai mà biết được bước chân lên mảnh đất này lại là khung cảnh mà người thường không tưởng tượng ra nổi chứ, nếu ông ta lợi dụng được nó chẳng phải sẽ nổi danh thế giới sao? 
Nghĩ lại, chuyện huyền diệu như vậy chắc chắn sẽ không tới lượt ông ta, một là bị giải quyết, hai là bị thu hồi cho quốc gia, đến lúc đó hơn 1 tỷ liền đổ sông đổ bể rồi. 
Vẫn đừng nên nói gì là tốt nhất, đợi đến khi có người phát hiện ra hẵng nói sau, trước tiên phải thu hồi vốn về đã. 
Còn mấy người chạy ra ngoài không thấy bóng dáng đâu đã bị ông ta ném ra sau đầu từ lâu rồi. 
Trình Tiên Vi cho rằng ngọn nguồn chuyện cương thi chỉ đơn giản như vậy, giờ trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268335/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.