“Tí tách.” 
Ninh Mông mở to mắt từ trong bóng đêm, bên tai là tiếng nước, chung quanh một khoảng không yên tĩnh. 
Cô đột nhiên nhớ tới tình trạng hiện tại của bản thân, cúi đầu vừa nhìn, toàn thân yếu ớt, Cố Nam Tây còn đang nằm ở một bên khác. 
Sợ là có người đã làm gì với cô, nếu không sẽ không phải cả người không có sức như vậy. 
Trong khoảng thời gian này cô chưa từng đắc tội với ai, chẳng lẽ là người Mạnh Ninh có lỗi trước kia? 
Ninh Mông tìm tòi một chút ký ức, thật sự không phát hiện ra có người như vậy, đủ để tới nỗi phải bắt cóc cô. 
“Ư…” 
Cố Nam Tây “ưm” một tiếng rồi tỉnh lại, mắt cô ta nhìn chung quanh, bỗng nhiên khẽ gọi: “Đây là nơi nào?” 
Ninh Mông nói: “Hồ bơi trong nhà.” 
Cô vừa tỉnh lại đã phát hiện chỗ này là hồ bơi trong nhà, chỉ là chỗ bọn họ cách bể bơi còn một khoảng nữa, là trong phòng thay quần áo. 
Cố Nam Tây trắng mặt, chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, “Sao mình lại ở đây… Là ai đánh ngất mình?” 
Cô ta nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra, hoang mãng nghĩ đến, không phải là tên sát nhân điên cuồng biến thái đó chứ? 
Ninh Mông nghi ngờ nhìn cô ta, “Người của cậu không bủn rủn mệt mỏi?” 
Cố Nam Tây ngập ngừng trả lời: “Không có.” 
Cô ta đứng dậy muốn đi, cẩn thận nhìn cảnh tượng chung quanh, còn cầm một cái chổi ra từ một góc của phòng thay đồ. 
Lúc gần đi, cô ta liếc mắt nhìn Ninh Mông ở đó, đoán được một chút. 
Lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268304/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.