Bây giờ đã là ba năm sau, thủ đô đã phát triển thay đổi rất nhiều. 
Sau khi Ninh Mông tra trên mạng về lộ tuyến đi qua bên kia một chút, cô ngồi tàu điện ngầm đi đến, thẳng tiến đến trung tâm vùng phụ cận, vừa kịp lúc. 
Chút tiền đi tàu điện ngầm này vẫn có. 
Đến bên kia đã hơn bốn giờ, Nhất Trung còn chưa tan học, cho nên ở cổng trường không có người, chỉ có một ít người qua đường. 
Ninh Mông liếc mắt một cái đã thấy được cửa hàng nhà mở. 
Trên cửa tiệm vẫn còn treo một bức poster trước kia cô nhờ Thời Thích vẽ, bên trên có lẽ được dán một lớp mỏng, không bị hư hại. 
Cách khá xa, vẫn có thể nhìn thấy được màu sắc sặc sỡ. 
Ngẫm lại thời gian cũng không cách quá xa, với cô mà nói chỉ là một cái nháy mắt, nhưng đối với người ở thế giới này mà nói, đã mấy năm trôi qua rồi. 
Tuy rằng chỉ làm mẹ con với Lương Phượng Mai hơn nửa năm, nhưng tình cảm của hai người rất tốt, trước kia cô là trẻ mồ côi, rất muốn có cha mẹ, Lương Phượng Mai có thể nói là đã thoả mãn nguyện vọng của cô. 
Cho dù là coi cô là Ninh Ninh. 
Thỉnh thoảng ở cửa hàng sẽ có mấy người đến mua đồ ăn, sau đó lại rời đi, bóng dáng của Lương Phượng Mai có thể thấy rất rõ ràng, bận bận rộn rộn. 
Ninh Mông hít sâu một hơi, đi qua bên đó. 
Bây giờ cô ở trong cơ thể của Mạnh Ninh, chắc chắn Lương Phượng Mai sẽ không nhận ra. 
Đến gần thì phát hiện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268294/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.