Editor: Muscat 
Đầu óc Ninh Mông có chút choáng váng. 
Khuôn mặt Thời Thích ở trước mặt cô cũng có chút mơ hồ, thiếu chút nữa từ một người thành hai người, đến một phút sau mới bình thường trở lại. 
Cô xoa xoa lỗ tai mình, vừa nãy nhột quá.. 
Cơ thể Ninh Ninh sợ nhất là bị nhột, nhất là ở tai, bản thân cô cũng rất sợ nhột, đã vậy Thời Thích còn nói chuyện quá gần. 
Thời Thích thấy cô đã tỉnh táo lại, buông tay ra. 
Hệ thống còn đang léo nhéo nói: “Bài tuồng kia đã hút cô vào, nếu không phải có Thời Thích, chắc cô không còn sống rồi.” 
Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại. 
Vừa mới lúc đầu cô còn nghĩ bài hát tuồng này nghe chẳng hiểu gì cả, kết quả chẳng mấy chốc liền cảm thấy bọn họ hát vô cùng hay, cảnh hiện lên trước mắt cô không phải là bên trong hội trường. 
Vào khoảnh khắc tay Thời Thích rời khỏi, bài hát lại quanh quẩn bên tai cô. 
Ninh Mông khẽ nhíu mày, bịt kín lỗ tai, mơ mơ màng màng hỏi Thời Thích: “Cái cậu cho tôi ăn là kẹo à?” 
Còn rất ngọt, ngọt thanh. 
Nhìn thấy viên kẹo lộ ra khi cô nói chuyện, Thời Thích nhếch miệng, hù dọa cô: “Là thuốc độc.” 
Ninh Mông: “……” Cho rằng cô rất dễ lừa hay sao? 
Cô trừng mắt liếc Thời Thích, nhai viên kẹo trong miệng, phát ra âm thanh giòn tan, thời buổi này mà còn thuốc độc gì nữa, đã học được cách gạt người rồi. 
Thời Thích không nói thêm lời nào, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô. 
Trên sân khấu dường như đã biểu diễn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268274/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.