Translator: Sangria. 
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Thời Thích đã bị Thời Thiện Cẩn gọi đến dinh thự, Ninh Mông lao lực trí óc quá nhiều nên cô đành bị Lập Hạ ép buộc nằm yên trên giường nghỉ ngơi. 
Nơi hẹn vẫn là căn phòng dưới tầng hầm như trước. 
Thời Thích đã quen đường, cậu đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy bác cả đang loay hoay làm gì đó, cậu không quấy rầy mà ngoan ngoãn ngồi trên ghế. 
Căn phòng so với lúc trước cậu nhìn vẫn không có gì khác biệt. 
Thời Thiện Cẩn ngồi trước bàn dùng bút lông viết gì đó, từ chỗ của Thời Thích chỉ có thể nhìn thấy một quyển sách, bên cạnh còn lộ ra màu vàng. 
Thật lâu sau, Thời Thiện Cẩn ngẩng đầu nói: “Đợi lát nữa khai mở mắt sẽ có chỗ khó chịu, con phải nhịn một tí, đợi khi nào bác bảo con mở mắt thì mới mở.” 
Thời Thích ngoan ngoãn gật đầu. 
Vừa nghĩ đến việc mình sắp mở được mắt âm dương, từ tầm nhìn mơ hồ biến thành rõ ràng, có thể nhìn thấy đủ loại quỷ, cậu có cảm giác nói không nên lời. 
Thời Thiện Cẩn mở chiếc hộp ra, đồ bên trong được cất giữ rất cẩn thận, hình dáng hệt như lúc lấy về tối hôm qua. 
Thời Thích tò mò ngó qua, hôm qua trời tối đen cậu không nhìn thấy, lần này cuối cùng cũng thấy rõ. 
Đó là một quả cầu nhỏ, kích thước bằng với móng tay, toàn thân trong suốt, nhìn kỹ có thể thấy được chiếc lá nhỏ bên trong, sáng long lanh đẹp không tả nổi. 
Thời Thiện Cẩn theo thường lệ bịt mắt cậu lại, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268252/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.