Translator: Sangria. 
Ánh mắt Thời Thiện Cẩn dừng trên người Thời Thích. 
Thời Thích đã đi đến bên cạnh Ninh Mông, khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ hồng đứng bên cạnh cô, được cô phủi quần áo cho. 
Thằng bé con của chú ba này, dường như thật sự không tầm thường. 
Ninh Mông giơ tay phủi đi bụi bặm trên người Thời Thích, cô nín cười hỏi: “Vừa rồi ngã có đau không cháu? Lần sau đi đứng cẩn thận hơn chút nhé.” 
Thời Thích lắc đầu, liếc về phía bên kia, cậu tò mò nói: “Bà nội…… Cháu mới va phải cái gì thế…” 
Cháu va phải quỷ đó. Ninh Mông nghĩ thầm. 
Chỉ là ngoài miệng cô vẫn nói: “Chao ôi bên kia có thứ gì đấy, con nhìn không thấy đâu, ngoan ngoãn đứng một chỗ với nội, đừng qua đó nữa.” 
Cô không nói rõ ràng, Thời Thích cũng không nghe hiểu ý cô, nhưng cậu cũng mơ hồ đoán được. 
Hình như thứ cậu đụng phải là quỷ. 
Thời Thích không khỏi nghĩ đến lúc trước khi chưa đến nhà họ Thời, cuộc sống của cậu và ba xảy ra không ít chuyện kỳ quái. 
Trước đây không lâu, lúc ba qua đời, cậu có một chú ở cạnh giúp đỡ việc ma chay, buổi tối cậu còn phải trông coi linh đường cả đêm. 
Chỗ cậu ở cơ bản đến tối sẽ chẳng ai ra ngoài, bởi vì bên ngoài rất loạn, trong lòng mọi người đều biết rõ điều đó, đặc biệt là mấy đứa nhỏ, căn bản sẽ không dám ló đầu ra. 
Tối đó gác đêm, Thời Thích đang mơ mơ màng màng ngủ gật thì bên ngoài có một tiếng nói gọi cậu. 
Căn nhà này của cậu rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268245/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.