Translator: Sangria. 
Nếu có ai hỏi biến thành một bà lão có cảm giác gì, Ninh Mông cảm thấy mình hoàn toàn có thể trả lời câu hỏi này. 
Thật sự quá đáng sợ. Cô cố gắng tiếp nhận sự thật này, cô vươn tay xuyên qua ánh nắng ngoài cửa sổ. 
Nếp nhăn, khô khốc, làn da chảy xệ. 
Cô nuốt nước miếng, giơ một bàn tay khác từ trong chăn ra sờ lên. Hai tay đặt cạnh nhau càng lộ rõ. 
Không phải cô hoa mắt, nó thật sự rất giống vỏ cây già cỗi của mùa thu. 
Cho dù cô ngã bệnh nằm viện rất lâu, cô vẫn nhớ rõ làn da mình được nhiều người ngưỡng mộ, vừa trắng vừa mềm, sờ lên còn nhẵn mịn. 
Cứ cho là vì thiếu ánh mặt trời, khiến làn da xấu đi nhưng cũng phải là làn da của thiếu nữ chứ, dù có tệ đến đâu thì cũng không thể có nếp nhăn chứ? 
Thế nào mà trong nháy mắt lại biến thành làn da chỉ người già mới có? 
Ý thức được tình hình bất thường, Ninh Mông lập tức vùng vẫy trên giường muốn ngồi dậy. Kết quả cựa quậy hồi lâu, cái chăn chỉ xê dịch được chút xíu, còn chưa lật được lên. 
Hình như cô biến thành một bà lão rồi. 
…… 
Thời gian trở lại vài phút trước, bệnh viện Số 1. 
“Giường số 12, Ninh Mông.” 
Bác sĩ lật xem bệnh án “Có thể đưa vào nhà xác rồi.” 
Ninh Mông lơ lửng giữa không trung, tận mắt nhìn thấy y tá đang đẩy cơ thể mình đến nhà xác, phủ lên một lớp vải trắng. 
Ý thức nhanh chóng mất đi. 
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy bản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268234/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.