Editor: Trâm
Beta: Dâu Tây ?
____________
Mấy ngày kế tiếp, Tô Thanh Gia cố gắng quan sát biểu cảm của Louis - vị khán giả quan trọng nhất của cô. Dựa vào thị lực của mình, Tô Thanh Gia nghĩ cô đã sắp chạm đến ngưỡng cửa ông muốn.
Cô liên tục cải thiện sức mạnh cùng tốc độ khi chạm vào phím đàn, tập trung tập khúc Etude [*] theo cách của riêng mình. Sau mười ngày, Louis rót một ly rượu vang đỏ rồi uống một ngụm, ông không cẩn thận nếm thử như mọi khi nữa, “Tốt lắm! Chính là như vậy đấy!”
[*] Etude: Là một khúc luyện trong âm nhạc.
Mẹ kiếp, gần nửa năm, mãi mới chịu nói "Tốt”. Tô Thanh Gia xém rơi nước mắt, cô muốn cảm ơn cctv, cảm ơn bbc, cảm ơn các loại tv, cảm ơn ba mẹ, cảm ơn trời đất, cảm ơn đảng và nhà nước, cảm ơn nhân dân, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này!
Không để cô kịp vui vẻ, Louis lại đến quầy bar rót một ly rượu vang đỏ rồi quay trở lại sô pha, nhàn nhã nói câu quen thuộc: “Lại lần nữa.”
Tô Thanh Gia:……
Tô Thanh Gia nhìn chằm chằm Louis với đôi mắt bi phẫn rồi quay về ghế ngồi.
Nhưng nhờ có lần thành công đầu tiên này, cô đã tìm ra phương pháp thích hợp, càng chơi càng hay, càng chơi càng tốt, những lời khen tích cực từ phía Louis càng lúc càng tăng lên, Tô Thanh Gia chợt nhận ra điều thiếu sót của bản thân.
Cảm xúc phải khác biệt.
Đây là điều cần có ở một nghệ sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-cham-bong-deu-vi-em/3020829/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.