Điều kiện ký túc xá của Học viện Quân sự Liên bang vô cùng tốt, trên cơ bản mỗi người ở một phòng. Ngoại trừ một số giáo viên ở chung phòng với đồng nghiệp, những người khác đều có phòng riêng và phòng tắm riêng.
Ký túc xá học sinh phía bên kia đã tắt đèn, điện nước hay ra vào đều bị kiểm soát, ký túc xá giáo viên không bị hạn chế như vậy. Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm ngừng lại, cánh cửa cảm ứng tự động mở, một đôi chân dài mang theo giọt nước bước ra.
Từ hai chân nhìn lên, một chiếc choàng tắm dài màu đỏ thẫm chặn lại tầm mắt. Sở Vân Tiếu rũ tóc, ấn một cái nút, máy sấy tóc tự động hiện ra trên tường, phả ra làn gió vô hình hướng vào tóc của anh, chỉ trong vài giây đã làm khô mái tóc vừa rồi còn ướt đẫm.
Sở Vân Tiếu bước ra, ngồi trên chiếc sofa nhỏ mà anh tự chọn, duỗi thẳng tay chân, robot quản gia bưng một ly nước lạnh tới.
Hôm nay là một ngày thực sự vất vả, thậm chí còn vất vả hơn hai năm qua. Cả người Sở Vân Tiếu vùi vào sofa nhỏ, cổ tay phải che đi đôi mắt, một giọt nước còn vương trên cằm theo đường cong trượt xuống, trượt vào bên trong vạt áo tắm dài.
"Lệ Kinh Bình..." Sở Vân Tiếu buông tay xuống, trên mặt không còn mắt kính che đi đôi mắt, bên ngoài đuôi mắt hơi nhếch lên lại hẹp dài, là mắt phượng điển hình. Mắt phượng thanh minh, chủ nhân của nó cũng không hề tầm thường.
Quang não rung lên, anh nhận được rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-khong-phai-dua-my-mao-phien-ban/1018755/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.