Phải, Melanie đã nhìn thấy hai đứa trẻ con của Erik vào hai hôm trước khi chúng đi cùng mấy tên lính xuống để chơi gái. Hai đứa trẻ có nhiệm vụ xách một đống đồ mà những cô gái ở đây gọi là quà tặng. Và trong khi các cô gái không phải phục vụ hào hứng mở những hộp quà ra thì hai đứa chỉ biết đứng nép vào góc tường. Mấy cô gái không quan tâm đến chúng. Melanie nhận ra đó là con của Erik bởi chúng có đôi mắt và cái mũi y hệt anh. Cô còn nghe thấy chúng thì thầm gọi nhau là chị Rose và Jack. Cô bé lớn theo như Erik nói thì năm nay mười bốn tuổi còn cậu em trai thì mười tuổi. Đó là cái tuổi mà mỗi đứa trẻ đang được sống cuộc đời vô tư, hồn nhiên nhất trong đời. Nhưng hai đứa trẻ cô nhìn thấy hôm nay trông thật đáng thương. Người chúng gầy đét vì đói ăn, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi và nét mặt trông thật sợ sệt. Khi mấy cô gái mở một hộp bánh ngọt ra, Melanie trông thấy mắt chúng ánh lên sự thèm thuồng. Đây là những loại bánh mà bất kỳ đứa trẻ nhà bình dân nào cũng hay được bố mẹ mua cho nhưng giờ đây với chúng đó là thứ gì đó xa vời. Lúc ấy cô thực sự muốn chạy đến ôm lấy hai đứa và nói rằng cô là bạn của bố hai đứa, bố hai đứa đang ở đây và đang tìm cách đưa hai đứa ra. Nhưng Melanie biết mình không thể làm vậy được. Cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành thì không ai được biết về thân phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-han/2138082/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.