Tôi thở phào khi Tùng lúc này ngó ra nhìn bà ta, nên tôi vội lánh đi nhanh luôn vào phòng. Vì vậy mà cuộc nói chuyện của họ tôi không thể nghe tiếp được nữa.
Ngồi trên giường, tôi chơi với con, ở tháng tuổi của Na lúc này thì trò chơi ú à làm con thích thú lắm, đôi môi nhỏ xíu hồng hào cứ luôn miệng cười tấm toe tấm toét.
Cạnh.
Tiếng cửa phòng bật mở, vì đã chuẩn bị tâm lý nên Tùng về tôi chẳng chút gì lo sợ. Ngược lại có khi người lo lắng bây giờ đang là Tùng mới đúng
-Ngọc.
Âm thanh trầm ấm quen thuộc cất lên, bất giác trong lồng n.g.ự.c tôi như ai đó cầm búa gõ mạnh. Tôi hít một hơi quay lại. Trân mắt nhìn gương mặt đối diện vừa thân thuộc vừa xa lạ chậm rãi trả lời
-Anh về rồi.
Tùng đi tới, để cặp táp trên bàn, tay đưa lên cổ nới lỏng cà vạt ra. Anh ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay kéo tôi quay lại đối diện với anh bằng cử chỉ nhẹ nhàng nhất có thể
-Ngọc, anh xin lỗi, anh có lỗi với em vì đã giấu chuyện đó với em. Nhưng mà anh làm vậy là thật sự có nỗi khổ. Em hiểu cho anh nha Ngọc. Anh yêu em, anh không muốn chúng ta phải ly hôn đâu em.
Tùng vừa nói vừa khóc, nhưng với tôi lúc này thì điều đó thật sự chẳng phải là quá giả tạo hay sao. Anh yêu tôi, yêu thì tại sao còn đi cặp kè với người khác. Lại giấu tôi việc tày trời nửa. Tôi lúc này đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-duyen-ngang-trai/3733778/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.