*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu ‘Chúc mừng sinh nhật’ này quá đột ngột, thậm chí, bởi vì giọng điệu bình thường, vừa thốt ra liền bị làn gió cuốn đi.
Người đàn ông đứng ở phía đối diện cô, gương mặt tuấn tú, sáng như ánh trăng. Hình ảnh thực giống như một bức họa tuyệt mỹ.
Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt.
Sau đó.
Cô tin rằng anh thực sự là hòa thượng.
Vốn dĩ bầu không khí đang vô cùng tốt đẹp mà~~~
Khoảng sân giữa núi yên tĩnh, người con trai nói với người con gái bốn chữ, chẳng sợ giữa hai người sẽ bén lửa, nhưng dù sao đây cũng là một câu an ủi, bình thường trong mắt đối phương ít nhất cũng sẽ có nhu tình ‘gặp dịp mà chơi’ đi.
Anh thì sao?
Vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút nào giống với người bình thường.
Bùi Hề Nhược không chút nghi ngờ, anh chỉ muốn dỗ cô cho xong rồi ngày mai đi lĩnh chứng thôi.
—
Hòa thượng không hiểu phong tình đã thành công dập tắt nội tâm đang hơi vui vẻ của cô, Bùi Hề Nhược cũng không tiếp tục bi thương nữa, tập trung thưởng thức vẻ đẹp của ngôi biệt thự trước mặt.
Xem ra, nơi Phó Triển Hành ở, cũng rất có phẩm vị.
Đứng ở sân viện, chỉ cảm thấy vô cùng thanh tịnh. Bên trong ngôi biệt thự trang trí đơn giản, nhưng lại không hề đơn điệu, nơi nào cũng đều lộ ra nét tịnh tâm. Bùi Hề Nhược chầm chậm tham quan một chút, phát hiện tầng một còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-do/221854/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.