Trong lúc nghe điện thoại, Lý Trác Ngôn có cảm giác thời gian như trôi ngược lại.
Cuối tuần trước cô cãi nhau với Hoàn Hồng Tuyết, khi gọi cho Phó Thành Hề, cũng như vậy, giống như đang chơi vơi giữa dòng nước xoáy, cố gắng bám víu lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.
Cô lập tức đứng lên, “Phó Thành Hề, tôi phải đi trước đây.”
Từ cuộc đối thoại vừa rồi, Phó Thành Hề cũng đại khái biết được sự việc.
Cậu khẽ gật đầu, nhưng không hỏi nhiều, “Tôi đưa cậu đi.
Mạnh Sâm Hạ ở trong công viên cách nhà không xa.
Bầu không khí trong công viên rất náo nhiệt, trên quảng trường có nhiều người đang nhảy múa. Chỉ là ở một góc đường nào đó, đèn đường đã hỏng, còn chưa được sửa, chút trăng sao thưa thớt không có tác dụng lắm, xung quanh tối đen như mực. Lý Trác Ngôn dựa vào thị lực năm phẩy ba điểm của mình, nhìn ra được trên chiếc ghế băng có một bóng người.
“Mạnh Sâm Hạ?” Cô thử gọi một tiếng.
Bóng người kia ngẩng đầu lên, khẽ khịt mũi, “Ừm, là tớ đây.”
Lý Trác Ngôn thở dài nhẹ nhõm, bước qua đó..
Đọc Full Tại truyentop.net
Mùa hè trong công viên có rất nhiều muỗi và côn trùng, Mạnh Sâm Hạ không có ý muốn rời đi, cô cũng ngồi lại cùng cô ấy.
Sau một khoảng dài lặng yên, Mạnh Sâm Hạ cố gắng ngừng khóc, dần dần bình tĩnh lại.
Hình như hôm nay có cãi nhau với người nhà, không có nơi nào để đi, vốn định gọi cho người bạn tốt nhất cầu cứu. Nhưng cô là người từ nơi khác đến, bình thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-do/1109755/chuong-71-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.