Bùi Hề Nhược mới không muốn tìm chân ái gì đó.
Cô cầm điện thoại qua, xoay người, “Anh Phó, anh không biết rồi, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân. Không tìm được chân ái cũng chẳng ảnh hưởng gì cả,”
Anh cùng cô đi ra ngoài, “Tại sao?”
“Bởi vì tôi xinh đẹp nhất trần đời!” Cô cười tươi sáng lạn, tự luyến và đắc ý.
Phó Triển Hành mỉm cười, đi ở phía sau, giúp cô đóng lại cửa phòng làm việc.
—
Khi biết lại phải cùng đi ăn cơm, Bùi Hề Nhược rất không vui.
Tuy nhiên sau khi lên xe, cô cũng từ bỏ việc đấu tranh, yên phận ngồi đó. Tùy cho tài xế muốn đưa cô đến đâu thì đến.
Bentley màu đen dừng ở trước một ngõ nhỏ. Đi vào trong, là một nhà hàng, chiếc cổng cổ điển màu đỏ son với dòng chữ màu vàng, in ba chữ “Tầm Cẩm Yến”.
Lưu truyền trong giới nhà giàu của Bình Thành, là một nhà hàng với dù có tiền cũng khó có thể đặt được chỗ, nhưng đối với Phó gia, chỉ là một nơi có thể đến bất kỳ lúc nào.
Đi qua hành lang gấp khúc được dựng lên giữa hồ, đã đến phòng bao bên trong.
Trước khi vào cửa, Bùi Hề Nhược luyện tập mỉm cười một hồi, ở thời điểm cánh cửa mở ra, nụ cười ngọt ngào, hiền dịu liền lộ ra.
Thẩm Tư Diệu đang định đi ra khỏi phòng bao, liền nhìn thấy cô, không nhịn được mà mắng thầm trong bụng: hồ ly tinh!
Đáng ghét đồ hồ ly tinh này cũng không biết đã làm gì, lại được anh họ vô cùng yêu thương.
Thẩm Tư Diệu vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-do/1109713/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.