……….?
Anh vậy mà lại có thể vì để làm cô sặc sụa, mà không ngại thừa nhận bản thân mình là biến thái?
Còn tưởng rằng anh thực sự dễ đàm phán cơ đấy.
Thì ra chỉ là giả từ bi.
Ly hôn, ước nguyện nho nhỏ này của Bùi Hề Nhược đã hóa thành mây bụi, trử bỏ gượng cười, cô cũng không dặn ra được cái biểu cảm nào khác, “Anh Phó, anh thật yêu tôi mà.”
Cô nói lời ngược lại, Phó Triển Hành sao có thể không nhận ra được, “Cô Bùi.”
Bùi Hề Nhược mở miệng đáp, “Không còn tồn tại ở đây nữa, đã bị làm tức chết rồi.” Nói rồi xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đến cả tư thế ngồi cũng thể hiện ý tứ cả đời không qua lại với nhau nữa.
Phó Triển Hành nhìn bóng lưng cô, “Thẩm Minh, bật một bài nhạc. Để cô Bùi nguôi giận.”
Thẩm Minh: “Đã rõ.”
Mấy giây sau, một giọng ngâm tụng dần vang khắp xe.
Bùi Hề Nhược sửng sốt, còn tưởng rằng là mình đã nghe nhầm.
Theo sau đó, âm điệu thấp trầm đó, giống như gợn sóng biển liên tiếp ập tới, mạnh mẽ liên miên, tiếng vọng không dứt, giống như quyết tâm hóa độ nghiệp chướng mà cô đã phạm phải.
Bùi Hề Nhược: “???”
Vậy mà lại bật Kinh Phật?
—
Chiếc xe băng trên đường, Kinh Phật cũng băng theo.
Ban đầu, Bùi Hề Nhược vẫn còn rất tức giận, nhưng thời gian trôi đi, lại dần dần cảm thấy buồn ngủ, cô cũng không còn hơi sức tức giận nữa, chỉ muốn nhanh chóng chợp mắt một chút.
Xe đi không nhanh, ánh đèn đường lướt qua trước mắt, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-do/1109709/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.