Cuối cùng, Lâm Tư Nam gần như bớt khủng hoảng hơn khi rời đi.
Đồng Thanh Duyệt ngồi ở mép giường, khẽ thở dài: “ Chuyện anh muốn cho tôi biết, tôi đều biết.”
“Ừ.” Đáp lại cực kỳ nhạt nhẽo.
“A Trầm.”
“……”
“A Trầm.”
“……”
Trải qua sự im lặng dòng dã, Đồng Thanh Duyệt nhẹ nhàng kéo tấm vải đen che trên mắt xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Lục Tinh Trầm. Ngẩng đầu lên, ra sức biểu đạt thiện ý của mình.
Cô vươn đôi tay nắm lấy tay anh, ôn nhu nói: “Trước kia là em đối với anh có chút hiểu lầm,nên hận anh, cũng càng hận chính mình. Nhưng bây giờ em nghĩ kỹ rồi, em muốn ở bên nhau anh thật tốt, em vẫn là Thanh Duyệt của anh, anh vẫn là a Trầm của em.”
Anh vẫn là a Trầm của em ……
Bỗng dưng Lục Tinh Trầm dừng lại, con ngươi đen không còn thâm thúy nữa, trong đó có một cái gì đó khác thường chớp động.
Chưa từng.
Đồng Thanh Duyệt chưa từng gọi anh là “A Trầm”, cũng chưa từng ôn nhu như vậy.
Khi còn nhỏ ở cô nhi viện Nhật Tử, anh quả thực rất quái gở, là Đồng Thanh Duyệt cho anh ấm áp, cũng cho anh hy vọng. Nhưng từ khi ngày đó qua đi, anh càng thêm mê luyến khiến cho cô tránh mà không kịp, càng sinh lòng chán ghét.
“Thanh Duyệt, tôi……”
Lục Tinh Trầm có chút không thể tin được, trong mắt càng nhiều vui mừng thì mất đi.
“Em thật sự, nghĩ thông suốt rồi?”
“Vâng. Anh đã giúp em khi em không có nơi nương tựa, tôi nên trả lại cho anh.”
Đồng Thanh Duyệt thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-toi-deu-tay-nao-nhan-vat-phan-dien-benh-hoan/1025248/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.