Thời tiết sau khi vào hạ dần dần nóng bức, vừa nghĩ tới mùa hạ chân chính còn chưa tới, đã lần lượt thấy tin tức có người bị nóng chết liền cảm thấy buồn bực.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đang chống đỡ hết mức, mặt căng thẳng như dây cót vặn đến cùng tùy thời có thể bung ra. Không có gì khó chịu hơn so với trời nóng bức mà không có máy lạnh. Nhất là tám người cùng tám cái máy tính chen chúc trong không gian hơn mười mấy mét vuông. Không ai nói chuyện, nói ra chỉ càng thêm nóng, không ai than phiền, than phiền chỉ càng lãng phí thể lực của mình. Vùi đầu làm cho xong rồi về là nhận thức chung mà mọi người hiếm khi cùng đạt đến. Tôi vừa cố gắng làm cho mình bình tĩnh, vừa hiệu đính bài viết, thế nhưng sau đó nhận được điện thoại lại khiến tôi không cách nào bình tĩnh nổi, mà lập tức xin nghỉ chạy tới nhà Kỷ Nhan.
Điện thoại là Lý Đa gọi tới, trong loa cô bé vừa khóc nức nở nói Kỷ Nhan đột nhiên té xỉu, hơn nữa đưa đến bệnh viện cũng không khám ra được gì, chỉ có thể nằm truyền nước biển. Hiện tại Lý Đa cũng luống cuống, đành phải gọi điện thoại cho tôi.
Tôi trước giờ luôn cho rằng Tây y của Trung Quốc vô tình hay cố ý lừa bịp, họ thích đi con đường đặc biệt của mình, vì vậy họ thông minh phát minh ra Trung Tây y, có lẽ là xem nhiều Transformer rồi, ngây thơ cho rằng phàm là hợp thể đều sẽ cường đại ưu tú, tiếc rằng chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-mot-cau-chuyen-kinh-di/1414056/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.