Mặc dù đều nói mùa xuân ba tháng, nhưng mưa dầm không dứt, thời tiết vẫn lạnh làm người ta khó chịu.Tôi chưa từng thích đầu xuân, mùa đông lạnh trái lại còn có thể chấp nhận được, nhưng trên lịch rõ ràng để rõ là mùa xuân, lại vẫn như vậy thì thật sự làm người ta có chút bất mãn.
Tuần này đổ hai trận mưa, một kéo dài bốn ngày, một kéo dài ba ngày. Cả ngày che dù đi làm tâm tình tôi cũng âm u như thời tiết, tệ ghê gớm, hơi chút không vừa ý, liền có xúc động muốn quăng đồ, nhìn đồng nghiệp quanh mình, dường như đều có tình trạng tương tự, chúng tôi giống như cá mòi sắp quá hạn biến chất mốc meo mắc kẹt trong hộp vậy.
Chỉ sau tan tầm, mới có chút giải thoát. Mọi người có gia đình đều chui trong nhà tìm kiếm ấm áp. Người như tôi, không thể làm gì khác hơn là đến nhà Kỷ Nhan thăm thú.
Chân đi bắn nước đã khiến ống quần hoàn toàn ướt nhẹp. Khi còn bé cực hâm mộ những người mặc dù mưa có lớn mấy, nhưng ống quần vẫn như trước sạch sẽ. Còn tôi thì ngược lại. Khi tôi xếp lại cây dù ướt nhẹp gõ cánh cửa màu đỏ bền chắc như bánh bò kia, mở cửa lại là Lê Chính.
"Là anh à." Y mở cửa, sau đó một mình đi vào. Tôi kỳ quái chẳng lẽ Kỷ Nhan để y ở lại đây mãi sao.
Nhà Kỷ Nhan là một tòa nhà trệt đơn. Bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống chỗ ở của một người đàn ông độc thân.
Tôi sửa lại, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-mot-cau-chuyen-kinh-di/1414028/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.