"Những năm cuối Đường Trinh Quán, Trường An yêu khí tung hoành, thuật sĩ khắp nơi tụ lại tại thành, lập đàn làm phép, đến nỗi lòng dân hoảng hốt, dân trí ngu muội. Đường Thái Tông quở trách làm yểm thắng thuật, cũng hạ lệnh bãi bỏ, những pháp này liệt vào Đường luật." Tôi ngừng lại, buông sách, chẳng lẽ thật có yểm thuật sao? Từ trong hồ trở về Kỷ Nhan thông báo với thôn dân địa phương, đừng đến gần hồ kia nữa, cá trong hồ phần lớn đã chết sạch, trừ phi phát hiện trong hồ có thể một lần nữa có vật sống sinh tồn. Mấy ngày nay tương đối bận rộn, mọi người gặp mặt cũng ít, mỗi lần hẹn Lạc Lôi muốn ra ngoài ăn cơm chung quy lại bị dùng công tác bề bộn làm cớ cự tuyệt. Sắp đến Giáng Sinh rồi, có lẽ ngày đó cô ấy sẽ rảnh rỗi nhỉ.
Công việc trên đầu đã làm xong, duỗi thắt lưng mệt mỏi thật dài. Buổi chiều có chút thời gian, mọi người có thể tụ họp ăn bữa cơm tối, lại nói cũng đã lâu không gặp Lý Đa. Vừa nghĩ đến đây, liền nhận được điện thoại của cô bé.
"Đồng chí biên tập, thời tiết lạnh như thế, buổi tối chúng ta hẹn anh Kỷ Nhan cùng chị Lạc Lôi đi ăn lẩu được không?" Thanh âm của cô bé vẫn dí dỏm như trước, lại làm cho người ta nghe xong liền có cảm giác muốn cười. Tôi hỏi cô đã báo cho Lạc Lôi chưa, cô nói đã báo, Lạc Lôi cũng có thời gian, lúc này nghe xong trong lòng vẫn hơi bị chấn động. Cúp điện thoại, ngồi trước máy tính ngóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-mot-cau-chuyen-kinh-di/1414004/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.