Ánh mặt trời còn chưa mọc, Nam Nhứ đã dậy, nàng duỗi người.
Từ sau khi tỉnh lại nàng đã có thói quen này, nàng làm việc và nghỉ ngơi đều cố định ở nơi này, không có thay đổi nhiều.
Ừm, so với năm đó nàng làm xã súc, ngày đêm điên đảo thức đêm, đi làm phải dựa vào cà phê mới có dáng vẻ khỏe mạnh như vậy.
Nhưng không hút thuốc giảm đau, vết thương cũ trong kinh mạch vẫn ẩn ẩn phát đau.
Không sao cả, chẳng phải là chỉ đau một chút thôi sao.
Nam Nhứ tự cổ vũ cho chính mình.
Nàng có thể chịu được!
Nàng chịu được cả đêm!
Tối hôm qua, không đến bên cạnh Lê Vân, không ngửi được hương vị trên người hắn, nàng trằn trọc cả nửa ngày cũng không ngủ được.
Sau đó lại còn phải cố nén lại cơn xúc động đi hút thuốc giảm đau, vậy mà nàng cứ như thế ngủ lúc nào không hay.
Như vậy có thể thấy được, không hút thuốc giảm đau một chút cũng không khó.
Nam Nhứ tràn đầy tự tin rời khỏi giường, đi ra ngoài tìm Lục Thiên Chỉ.
Hôm qua Lục Thiên Chỉ đã nói sáng sớm sẽ mang nàng đi luyện công.
Mà công Lục Thiên Chỉ nói, chính là ngồi ở đỉnh núi, chờ mặt trời mọc ở phương đông, hấp thu vân hồng. Thật ra vận dụng cái này là một phương pháp cơ sở, nhưng cũng bởi khi mặt trời mọc thì sẽ có hiệu quả tinh thuần hơn.
Lúc trước Nam Nhứ bị thương đầy mình, nào dám tùy tiện hấp thu mấy thứ này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-di-den-dong-phu-cua-su-ton/3361997/chuong-57-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.