Liễu Lăng Ca nước mắt rưng rưng, ngự kiếm xuống núi.
Tốc độ nàng ngự kiếm nhanh gấp hai ba lần so với bình thường, gần như không quan tâm, đấu đá lung tung.
Phía sau như cũ vẫn có người đuổi theo.
“Sư tỷ ——”
Một thanh âm quen thuộc gọi nàng.
Thanh âm cũng không có khó nghe, còn mang theo một cỗ khí phách của thiếu niên. Nhưng Liễu Lăng Ca nghe tiếng gọi, trong lòng lại ngăn không được mà cảm thấy thất vọng.
Nàng cười tự giễu.
Nàng thất vọng cái gì chứ?
Sư tôn mất đi tu vi, cũng đã là phàm nhân, cũng không thể ngự kiếm.
Cho nên.....Tuyệt đối không thể là sư tôn đuổi theo giữ nàng lại.
Nàng không có thả chậm tốc độ ngự kiếm, người phía sau vẫn đuổi theo, đến bên cạnh nàng.
“Sư tỷ muốn đi giang Định Châu?” Người tới trên mặt mang theo cười, thanh thúy lại sang sảng, “Trùng hợp như vậy, vừa lúc ta cũng phải đi, chúng ta cùng một tông môn, hẳn là cùng nhau đi đi? Cái này, chúng ta có thể cùng nhau trừ ma vệ đạo, kề vai chiến đấu.”
“Bùi sư đệ,” Liễu Lăng Ca khẽ nhíu mày, “Như thế nào ta chưa bao giờ nghe nói qua ngươi muốn đi?”
“Sư tỷ, tu vi ta cũng đủ, trong tông môn cũng khuyến khích các tu sĩ Kim Đan kỳ ra ngoài rèn luyện.” Hắn cười hì hì, nói, “Huống chi, có ai không biết Bùi đường chủ là đại bá của Bùi Thiếu Tỉ ta, hắn chưởng quản Ký Sự Đường, còn có những đệ tử ngoại vụ, bất quá đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-di-den-dong-phu-cua-su-ton/2556433/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.