Nam Nhứ nghĩ tới mình muốn luyện loại đan nào, khoảnh khắc nàng mở mắt ra.
Ô Đại Sài nhìn nàng: “Đã nghĩ xong mình muốn luyện cái gì rồi?”
Nam Nhứ gật gật đầu.
Ô Đại Sài chỉ vào hướng một cái tủ, nói: “Đồ dùng đều ở kia, muốn luyện cái gì tự mình chọn.”
Nam Nhứ nhìn về hướng cái tủ kia.
Chiếc tủ màu nâu đỏ cao thẳng đứng, giống như là quầy dược để đựng thuốc, liếc mắt một cái có thể thấy tất cả đều là những ngăn kéo.
Nam Nhứ đi đến trước mặt ngăn kéo, vô số chiếc tủ làm nàng choáng váng tới tận não.
Cam thảo, điền thất, khổ ngải……
Chút thảo dược ở thế gian, nàng nhận biết được.
Lưu Li thảo, Bạc Sương Hoa, Cửu Chuyển Tham……
Xem tên hẳn là thảo dược ở Tu Tiên giới, cũng không có vấn đề gì lớn.
Là Xương Bích Vân, Hàn Lông Quạ, đuôi cá sấu vàng kim......Tất Phương sa???
Nếu nàng nhớ không lầm, có một loại dược, gọi là Dạ Minh sa, nguyên liệu chính là phân con dơi.
Như vậy, Tất Phương* sa này chính là.....
*Tất Phương là thần điểu, loài linh thú được cho là đại diện cho Hỏa thần và Mộc thần.
Y!
Nam Nhứ không thể nghĩ tiếp.
Nàng nhanh chóng đem hình ảnh trong đầu bay hết đi, sau đó bắt đầu tự mình chọn nguyên liệu.
Nàng không biết chọn, nàng chỉ biết nghe mùi hương.
Nhiều nguyên liệu hoa hòe lòe loẹt như vậy, nàng cũng không biết phân ra loại tốt loại xấu, lại càng không biết tính chất của chúng. Vì thế nàng chỉ toàn dựa vào mũi để nghe hương:
—— Trúc Tử Tụ, trên tên cũng có trúc, nghe cũng không tồi, lấy!
—— Đăng Thang Mây, hình dạng là đóa nấm, không biết vì sao lại kêu tên này. Nấm vậy mà lại có hương của trúc, lấy!
—— Mộng Thiên Thông, tên mỹ lệ như thế, vậy mà lại là một đống bùn đen mang theo hơi ẩm. Tuy vậy hương vị nghe rất thoải mái, lấy!
Cứ như vậy, hương vị nào Nam Nhứ ngửi lên cảm thấy thích hợp, liền lấy ra đặt ở một bên.
Chờ đến lúc chọn được bảy tám nguyên liệu nàng cảm thấy không khác nhau là mấy, mới chuẩn bị đi đến lò. Tất nhiên, trước khi đi đến lò đan, nàng phải để Ô Đại Sài xem qua một chút: “Ngài xem ta dùng mấy thứ này có được không?”
Ô Đại Sài đã sớm biết từ lúc nàng bắt đầu chọn nguyên liệu rồi.
Hắn dùng căn phòng này luyện đan lên đến trăm năm, nhắm mắt lại dùng thần thức là có thể biết trong mỗi cái ngăn kéo đựng cái gì.
Nhưng một lần nữa, lúc nhìn nàng chọn nguyên liệu, Ô Đại Sài không thể không kinh ngạc cảm thán, đợi nhiều năm như vậy cũng muốn thu cho mình một đồ đệ tốt, thế nhưng hắn lại ở trên đường nhặt được một thiên tài trở về!
Hắn xem đến rõ ràng, lúc tiểu nữ oa này chọn nguyên liệu, không cẩn phải vận dụng linh lực hay thần thức, chỉ bằng nghe mùi hương trong không khí, là có thể lấy nguyên liệu đấy ra.
Mà nguyên liệu nàng chọn, Đăng Thang Mây lại cộng sinh với Trúc Tử Tụ, dược tính bổ sung cho nhau, vốn chính là loại dược vô cùng tương xứng trong lúc luyện đan.
Giữa một đống nguyên liệu này, có loại trân quý như Mộng Thiên Thông, Nhất Lượng Thiên Kim; có loại tiện nghi như Trúc Tử Tụ......Hoặc loại quý hiếm, hoặc loại tầm thường, tuy dược tính nhìn qua khác nhau, nhưng kỳ thật lại rất thích hợp, thiên phú này......Trong cuộc đời hắn vô cùng ít thấy!
Ô Đại Sài nhìn Nam Nhứ, đôi mắt như muốn toát ra ánh sáng, hận không thể lập tức đem nàng chộp tới làm đồ đệ!
Không thế, không thể.
Còn chưa biết bộ dáng nàng luyện đan như thế nào, còn có linh căn của nàng......
Nghĩ đến đây, Ô Đại Sài cật lực nhẫn nại xúc động muốn thu đồ đệ của mình, vẻ mặt nhăn nhó: “Nếu ngươi cảm thấy ổn rồi, vậy thì ngươi cứ luyện thôi.”
Nam Nhứ: “Vậy……Được.”
Trong ánh mắt của lão đầu có vóc dáng thấp bé cứ như sói đói thèm thịt mà nhìn chằm chằm nàng, cơ trên mặt lại căng chặt, làm cho tướng mạo của hắn thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nam Nhứ không để ý đến cỗ cảm giác kỳ quái kia, xoay người sang chỗ khác, ngồi ở trước lò, chuẩn bị mở lò luyện đan.
Sống lưng nàng thẳng tắp, bày ra một bộ tư thế cao nhân khi rời núi, Trúc sư huynh cùng Du Duyệt đều ngưng thần nín thở mà nhìn nàng.
Sau đó.....
Nàng đã nhanh chóng bó tay rồi.
Lò luyện đan này, nàng không biết dùng a!
Nàng xám xịt xoay người, hỏi Ô Đại Sài: “Tiền bối, đan lô này…… Làm sao để mở?”
Lúc này Ô Đại Sài mới hoảng hốt xác nhận một lần, người trước mắt, quả thật là người mới chưa có luyện đan lần nào, nếu không sao lại đến đan lô cũng không biết dùng.
Đổi thành những người khác, lấy tính tình máu chó của Ô Đại Sài đã sớm đem người mắng phun đầu.
Nhưng đối với Nam Nhứ, một hạt giống tốt như vậy, Ô Đại Sài bày ra mười phần kiên nhẫn: “Trước tiên lấy một tấm bùa chú, kết đan ấn, dùng để hộ vệ ngươi lúc lò nổ mới không bị thương.”
Đã hiểu.
Thi công thì phải dùng nón bảo hộ.
Chậc, xem ra luyện đan cũng có hệ số nguy hiểm rất cao.....
Bùa chú đặt bên cạnh ở trên bàn, một xấp thật dày.
Nam Nhứ xem Ô Đại Sài chỉ dẫn cách dùng phù, bắt đầu kết đan ấn.
Chờ lúc sau nàng dùng phù mới phát hiện ——
Lá phù này, hình như là thiên phù thượng phẩm a!
Bùa chú phân thành tứ phẩm Thiên Địa Huyền Hoàng, thiên phù thượng phẩm, đều là để cho các đại lão Nguyên Anh dùng.
Nam Nhứ chỉ là tiểu thái điểu(ngu dốt) Luyện Khí kỳ, lại vô cùng phóng khoáng dùng một xấp.
Đâu chỉ có nón bảo hộ, nàng còn ước tác dụng giống như Kim Chung Tráo*.
*Loại Thần Công Phòng Thủ Mạnh Nhất.
Ngay sau đó, nàng đối với việc mình luyện đan cũng tăng thêm nhiều tin tưởng.
Không tồi, nếu thất bại cũng sẽ không chết quá thảm.
Nam Nhứ dựa theo sự chỉ dẫn của Ô Đại Sài, từng bước một bắt đầu sử dụng đan lô, dùng một tia linh lực, dẫn ra địa mạch hỏa đang ẩn nấp phía dưới đan lô.
Có lẽ là bởi vì thân thể của nàng thật sự thân cận với lửa, chỉ trong nháy mắt, linh lực táo bạo hỗn loạn trong cơ thể nàng đều giống như là đang mạnh mẽ trút tới hướng mạch hỏa kia.
Cũng không thể nói là trút ra.
Chính là, giơ chân chạy như điên vậy.
.......Tốc độ hành động có thể so với các lão nhân lão thái thái nằm vùng ở cửa siêu thị để tranh nhau đoạt trứng gà giảm giá.
Nam Nhứ nhìn trong đầu một hồi, thấy linh lực trong cơ thể nghe lời như vậy.
Không có ở trong kinh mạch của nàng đấu đá lung tung, một chút một chút chỉ nhằm vào hướng mạch hỏa kia.
Nàng rót một tia linh lực đi vào, mạch hỏa đột nhiên nổi lên cao như người lửa, lửa cháy hừng hực liếm cháy lưỡi, hung hãn mà cuồng bạo.
Nếu không có một tầng Kim Chung Tráo.....Ài không phải, một tầng đan ấn, Nam Nhứ đánh giá xem đầu tóc mình có bị thiêu không.
Lúc này nàng lại lo lắng cho tóc của nàng, lại không biết Ô Đại Sài đứng ở một bên sắp nhịn không được.
Thiên phú tốt như vậy......Thiên phú tốt như vậy a!!!
Người bình thường ở Luyện Khí kỳ, có thể kêu lên ngọn lửa nhỏ cũng đã không tồi, lửa lại còn mạnh mẽ như vậy, nếu không phải trời sinh Hỏa linh căn, trời sinh có cảm ứng với mạch hỏa, cho dù Kim Đan kỳ cũng không làm được đến như vây!
Ô Đại Sài lại tức: Một cái mầm tốt như vậy, chạy tới luyện kiếm làm cái gì!
Một đám kiếm tu nghèo cố gắng kiếm tiền đến đâu, cũng không so được với đám đan tu kiếm tiền. Chờ nữ oa này luyện xong đan, mặc kệ luyện như thế nào, hắn đều phải đem người đoạt lấy!
Nam Nhứ không biết chính mình đã bị Ô Đại Sài thầm điều động muốn thọc gậy bánh xe, bắt đầu chơi tiếp cùng với mạch hỏa này.
Đối.
Chơi với lửa.
Nàng phát hiện mình có thể tùy ý mà điều tiết khống chế ngọn lửa lớn hay nhỏ, ngọn lửa này thoạt nhìn thật sự hung hãn, đến tay nàng lại gần như giống cục bột xoa tròn bóp dẹp, sờ lên ấm áp, đặc biệt thoải mái.
Sau đó nàng lại chơi tiếp.
Điều lớn, điều nhỏ. Điều nhỏ, điều lớn. Kéo dài, kéo ngắn. Kéo ngắn, kéo dài ——
Theo quá trình nàng chơi với lửa, linh lực hỗn loạn trong cơ thể nàng cũng tim được một đường, không hề lăn lộn trong kinh mạch của nàng, ngược lại lăn lộn trong tay nàng.
Nam Nhứ cảm giác mình phát hiện được thêm phương thức chữa bệnh mới.
Ra là nàng chơi với lửa có thể chữa bệnh!
Nàng đã nói nàng xuyên thành thần thú, cũng phải có chút hào quang chứ!
Sớm biết chơi với lửa có thể chữa bệnh, lúc trước nàng ở trong động phủ của Lê Vân sợ lửa như vậy, đúng là ném mặt thần thú!
Nam Nhứ chơi đến vui vẻ, chơi đến trầm mê, suýt nữa đều đã quên luyện đan.
Theo sau đó, nàng dường như cảm nhận được một cỗ ủy khuất đến từ......mạch hỏa?
Nam Nhứ chấn kinh rồi.
Này ý là sống a???
Ừm......Bất quá đây là Tu Tiên giới, cũng không có gì kỳ quái ha.
Nàng đúng là đồ nhà quê, đầu óc vẫn là chủ nghĩ duy vật giá trị quan*.
*Nhìn nhận theo vật lý.
Nam Nhứ thử nói chuyện với mạch hỏa, nhưng nàng phát hiện, nó như là không biết nói.
Nàng chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc của nó, tỷ như là lúc nàng thả ra một chút ít linh lực để trấn an nó, nó sẽ vui vẻ mà “Tạch” làm cho ngọn lửa bốc lên một chút, rồi lại làm cho nàng một đóa hoa đẹp bằng ngọn lửa.
Ai nha, mạch hỏa này thực sự quá đáng yêu, làm Nam Nhứ lại càng thêm trầm mê.
Cũng may nàng chỉ chơi một hồi, vẫn nhớ rõ chính mình là đến luyện đan, bắt đầu đúng đắn lên, đem nguyên liệu ném vào trong lò.
Nhưng Nam Nhứ cũng chưa luyện đan bao giờ.
Vì thế lúc nàng luyện đan, chỉ suy nghĩ đơn giant giống như.......Nấu cơm.
Đan lô nóng lên, trước tiên cho Trúc Tử Tụ, tạo mùi hương một chút.
Sau đó tiếp tục thả vào Đăng Thang Mây ——
Nấm sẽ ra nước, tránh cho nồi bị sôi.
Hai đồ vật vừa cho vào được một chút, chớp mắt trong phòng đã tràn ngập cỗ mùi hương nồng đậm của trúc.
Nam Nhứ ngửi ngửi, cảm thấy hương trúc này hình như có chút dày đặc, “Cạch” sau đó lại ném một đống Mộng Thiên Thông vào trong lò.
Cứ như là thượng vàng hạ cám*, ném vào đan lô không ít thứ lại giống như đang nấu một nồi hầm Đông Bắc vậy. Nam Nhứ trộn lẫn, dựa vào cảm giác điều chỉnh mức độ của lửa, đồng thời một bên nghe hơi thở của đan lô.
*Thượng vàng hạ cám: ý nói một nơi bán mọi thứ, từ đắt tiền đến rẻ tiền, từ quý hiếm đến ko có giá trị.
Chờ đến lúc nàng cảm thấy mùi hương như đã gãi đúng chỗ ngứa của đan lô, nàng thu hồi linh lực.
Không có linh lực nàng điều động, mạch hỏa cũng lưu luyến mà trở về, trước khi đi nó còn dùng lửa làm cho nàng một đóa hoa nhỏ.
Ô Đại Sài gấp không chờ nổi mà vung lên ngón tay, một tia linh lực đem lò mở ra.
Ngay lúc đó, trong phòng đều phiêu đãng một cỗ hương trúc mát lạnh.
Phảng phất như đang đặt mình ở bên trong mảnh rừng trúc, trước mắt đều là trúc cứng cáp như ngọc, xanh um tươi tốt.
Du Duyệt đến độ buồn ngủ rồi, nghe thấy mùi hương này liền tỉnh táo: “A Nhứ, đan dược của muội thơm quá nha! Nghe lên…… Giống như là mùi hương của Trúc sư huynh!”
Trúc sư huynh hòa ái mà cười cười: “Tiểu hữu quá khen, như thế nào lại giống ta?”
Du Duyệt nói: “Chính là giống huynh nha! Giống như là Trúc sư huynh vẫn luôn yên lặng mà đứng ở bên cạnh mọi người.”
“Đây là lần đầu tiên ta luyện đan, cái gì cũng không biết,” Nam Nhứ nói, “Xác thật là nghĩ tới Trúc sư huynh mới luyện thành đan.”
Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Trúc sư huynh có chút thẹn thùng nhàn nhạt: “Vậy ta đây…… Liền đa tạ tiểu hữu.”
Ô Đại Sài cầm một viên đan dược, bóp thành mảnh vụn trên đầu ngón tay.
Hắn xem một cái liền nói: “Đây là hoàn hương?”
Nam Nhứ nói: “Ừm, ta không hiểu dược lý, chỉ thích nghe hương, như vậy liền luyện.”
Trong lòng Ô Đại Sài có chút tiếc nuối.
Luyện hương mà nói, chính là một chi nhánh nhỏ trong đan đạo, hầu như không có truyền thừa. Mầm mống tốt như vậy, nếu chỉ luyện cái này, thật sự có chút mai một thiên phú.
Hương này nghe lên cũng có chút bình thường, không hề có sự kinh tài tuyệt diễm như vừa rồi nàng thao túng lửa của đan lô.
Còn chưa biết có tác dụng về mặt khác hay không, để hắn tìm người dùng thử, mới có thể nghiệm chứng.
Ô Đại Sài nói: “Ngươi ở lại Xích Đan Phong vài ngày. Để ta tìm người thử nghiệm……”
“Ở nơi này?” Nam Nhứ lắc đầu, “Không được.”
Ô Đại Sài tức giận đến trừng mắt: “Ở tại Xích Đan Phong của ta, chẳng lẽ còn ủy khuất ngươi?”
Nam Nhứ trừng trở về: “…… Ta không muốn ở lại!”
Nàng còn phải trở về ngủ với nam nhân nữa!
Nam Nhứ hỏi: “Đúng rồi, hiện tại đã là lúc nào rồi?”
Du Duyệt nói: “A Nhứ, muội luyện đan bốn canh giờ rồi, lúc này đều đã đến đêm khuya!”
Đêm khuya?
Không xong rồi.
Đêm nay nàng không có đến đúng giờ, nên Lê Vân sẽ không có rằng.......Nàng chơi chán hắn rồi bỏ đi chứ?!
Cùng lúc đó, ở Đạp Tuyết Phong.
Nam nhân mặc một bộ huyền y, đứng ở cạnh cửa.
Hắn nhìn ở phương xa, ánh mắt xa xăm, như đang chờ ai đó trở về.
Ánh trăng kéo dài bóng dáng lạnh lẽo của hắn, tuyết trắng không biết từ khi nào đã rơi xuống vai hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]