Lê Vân nhìn mèo nhỏ, lại nhìn chiếc túi nhỏ bên móng vuốt nàng.
Hắn nhấc chiếc túi.
Linh thạch va chạm lẫn nhau, vang lên tiếng leng keng leng keng.
Cũng không phải không có người đến đưa lễ cho hắn.
Năm đó hắn nổi bật vô song, người muốn bái phỏng hắn nối liền không dứt, mỗi người đều cầm đến thiên tài địa bảo, vật quý hiếm có. Cho đến khi tu vi của hắn mất hết, không còn ai đến nữa, cửa cổng đều vắng vẻ.
Ngẫu nhiên sẽ có một vài người đến thăm hắn, đều là chờ đợi hắn có thể nhanh chóng tốt lên ——
Mà mèo con trước mắt hắn, lại chỉ là đơn thuần mang một túi linh thạch đến.
Nàng chỉ là cho rằng hắn thiếu linh thạch, chỉ thế mà thôi.
Thuần túy, không có bất kì tạp niệm gì.
Lê Vân cầm túi linh thạch, bỗng nhiên cười.
Hắn xoa xoa đầu mèo nhỏ: “Đa tạ Sơ Thất đã tặng lễ, ta rất thích.”
Ý cười của hắn cũng không thâm, chỉ ngắn ngủi treo ở bên môi, giống như tuyết vừa mới bắt đầu rơi, tuyết lạnh lẽo rơi ở trên trời quang.
Cỗ cô đơn một mình thâm nhập đến trong xương cốt của hắn cũng được xua tan đi vài phần, thay vào đó là bắt đầu mang theo một cỗ ấm áp.
Bỗng nhiên Nam Nhứ cảm nhận được cái gì gọi là ném tiền mua nụ cười của mỹ nhân.
Sư tôn cười rộ lên thật là dễ nhìn a!
Mèo con vẫy vẫy đuôi, trong lòng âm thầm nắm chặt tay!
Về sau nàng muốn kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-di-den-dong-phu-cua-su-ton/2556344/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.