“ Lão sư, tối nay ta đến thi thố tài năng làm đồ ăn cho ngươi xem nga!”
“ Lão sư, quyển từ điển ta mới mua để ở chỗ nào rồi?”
“Lão sư, ngày mai phải nộp luận văn a a làm sao đây!!”
“Lão sư……”
Thiệu Tuấn Dương đang ngồi gần đó híp mắt nhìn nhìn, hơn nửa ngày mới phun ra hai chữ: “Tiểu Tranh”
“Ân?” Lâm Tranh vùi đầu vào đống tài liệu mượn được ở thư viện, khẽ đáp: “Làm sao vậy, lão sư?”
Thiệu Tuấn Dương bước qua chạm vào tay đối phương vẫn còn đang cầm bút máy, bàn tay khẽ mân mê tay cậu đầy ái muội, thanh âm lại tăng thêm một ít,“Tiểu Tranh.”
“A?” Lâm Tranh sửng sốt, đầu bút trên tay xẹt qua trang sách, cuối cùng cư nhiên là rách rồi sao?????!!!!!!!!
Đây chính là sách của thư viện a. Tuy rằng chắc người ta cũng không có kiểm tra kĩ như thế, nhưng vẫn là bị hỏng rồi a —
Lâm Tranh rối hết cả lên, chả biết làm gì bây giờ. Cơ mà Thiệu Tuấn Dương cũng chẳng thèm để ý, móng vuốt sắc lang cũng không có ý buông tay cậu ra.
“Lão sư, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Tranh bình tĩnh lại xong, ngẩng đầu nhìn Thiệu Tuấn Dương, lúc này cũng bắt đầu cảm giác đối phương có điểm không thích hợp.
Thiệu Tuấn Dương nhìn chằm chằm cậu, vẫn là kêu một tiếng:“Tiểu Tranh.”
“Ân.”
“Tiểu Tranh.”
“Ách, lão sư……?” Lâm Tranh không hiểu ra sao, ánh mắt phát ra tia nghi hoặc.
Thiệu Tuấn Dương hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói:“Ngươi cũng có thể gọi tên ta.”
“…… Cáp ⊙o⊙?” Lâm Tranh lơ mơ, lão sư nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-deu-bi-de-den-tho-khong-noi/1335767/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.